Phần 48
Triệu Đông Minh nhận được một tin tốt. Con gái út của Vân gia, Vân Vũ Phi, nhập viện. Vân gia từ trên xuống dưới đều đến cả bệnh viện. Vân gia lúc này không có một ai. Triệu Đông Minh biết, đó là một cơ hội tốt ngàn năm khó gặp. Muốn có được bảo vật của Vân gia, ngoại trừ mua hoặc cướp, còn có một phương pháp là: Trộm. Muốn trộm cũng không dễ dàng. Tây Uyển có hệ thống chống trộm rất hoàn thiện và bảo vệ cực kỳ chuyên nghiệp. Cho nên muốn trộm chí ít phải có một chiếc chìa khóa.
Triệu Đông Minh đã có một chiếc chìa khóa cửa của Vân gia. Chiếc chìa khóa đó là lễ vật Đơn Văn Gia tặng cho Tống Hân Viện. Để lấy trộm dấu chiếc chìa khóa đó, Đơn Văn Gia phải tặng bộ nội y nàng ta yêu thích nhất. Đó là một bộ nội y nhãn hiệu cao cấp nhất của Pháp, nghe nói, bộ nội ý nhãn hiệu Lejaby đó giá bán là một ngàn bảy trăm đô. Nữ nhân yêu cái đẹp nhất. Vì bộ nội y đó mà Đơn Văn Gia buồn mất nửa ngày.
Vì để báo đáp Đơn Văn Gia, Tống Hân Viện ngoại trừ tặng một sợi dây chuyền bạch kim gắn một viên kim cương 15 cara, còn tặng thêm một nam nhân tên là Lý Kha.
Lý Kha không những anh tuấn tiêu sái, còn vô cùng lãng mạn. Không những biết lãng mạn, công phu trên giường còn rất xuất sắc. Đơn Văn Gia hiện giờ vui vẻ giống như một thiếu nữ mười tám tuổi vậy.
Tống Hân Viện có được chìa khóa vẫn luôn chờ đợi cơ hội. Bây giờ cơ hội đã đến, nàng đặt toàn bộ hy vọng lên mình Triệu Đông Minh.
Có lẽ là lần đầu tiên giở trò trộm cắp, sau khi Triệu Đông Minh lẻn vào Vân gia, không ngờ lòng bàn tay rớm mồ hôi, tim đập thình thịch. Mặc dù vào trong nhà Vân gia mọi thứ rất thuận lợi, Vân gia cũng không có một ai, song Triệu Đông Minh vẫn có dự cảm chẳng lành.
“Hà hà, chột dạ thì cũng bình thường thôi mà, vì Hân Viện thì dù có ngồi nhà lao mình cũng sẵn lòng” Triệu Đông Minh tự an ủi.
Mọi khi, phòng ngủ của Dung An Dao vẫn luôn khóa. Nhưng từ khi Doãn Xuyên đến, cửa phòng ngủ gần như không khóa nữa. Vân Vũ Phi đột nhiên vào viện, đi quá vội vàng, Dung An Dao cũng không kịp khóa cửa phòng ngủ lại.
Triệu Đông Minh rất dễ dàng tìm ra phòng ngủ của Dung An Dao.
Phòng ngủ của Dung An Dao rất trang nhã, cũng rất đơn giản. Nhưng muốn tìm thấy nơi cất giấu bảo vật cũng không dễ dàng. Triệu Đông Minh có thể làm là từ từ kiếm, từ từ lục. Gã không sợ hãi nữa, bởi vì Tống Hân Viện đang ở trên một chiếc xe ở ngoài cổng bệnh viện. Nàng vẫn luôn chăm chú theo dõi cổng viện. Chỉ cần người của Vân gia ra khỏi bệnh viện, vậy thì Triệu Đông Minh sẽ nhanh chóng nhận được điện thoại thông báo.
Nhưng, Triệu Đông Minh và Tống Hân Viện ngàn vạn lần không ngờ nổi, còn có một người muốn tiến vào Vân gia. Người đó chính là Lô Hải Dân.
Đứng ở cửa nhà Vân gia, trong lòng Lô Hải Dân có chút khó chịu. Y không muốn làm Vân Vũ Phi bị thương, nhưng vì tiểu Tư, vì có thể chạy xa khỏi nơi này, y chỉ có thể có lỗi với Vân Vũ Phi. Viên gạch vỡ đập lên đầu Vân Vũ Phi yểu điệu đó, y quả thật có chút không nhẫn tâm.
“Yên tâm đi, tiểu Phi, anh sẽ không để em chết. Mặc dù em vĩnh viễn không thể nói chuyện, nhưng người còn sống thì còn hơn tất cả mọi thứ” Lô Hải Dân thầm than thở trong lòng. Y móc chìa khóa cửa nhà Vân gia ra, chiếc chìa khóa đó vốn thuộc về Vân Vũ Phi.
Lô Hải Dân vào trong nhà rất thuận lợi. Y tiện tay đóng cửa lại.
Triệu Đông Minh lật tung cả phòng lên. Mặc dù Triệu Đông Minh đã rất cẩn thận, nhưng gã vẫn lo tiếng lục lọi vọng ra ngoài cửa. Gã cứ khép nhẹ cửa phòng ngủ lại, đến nỗi Lô Hải Dân bước đến bên phòng ngủ mà gã không hề có chút cảm giác nào.
Lô Hải Dân là một bác sĩ xuất sắc. Bao năm nay làm công tác phẫu thuật, luyện thành động tác vô cùng nhẹ nhàng, đến cả bước đi cũng rất nhẹ nhàng. Lúc y đẩy cửa phòng ngủ ra, Triệu Đông Minh còn đang lục tủ quần áo. Chỉ là, lúc Lô Hải Dân phát hiện ra Triệu Đông Minh, Triệu Đông Minh cũng phát hiện ra y.
“Ai?”
“Ai. A, anh là. Anh không phải là bác. Bác sĩ Lô sao?” Triệu Đông Minh giật mình nhưng vẫn kịp nhận ra Lô Hải Dân, bởi vì Triệu Đông Minh chính là bệnh nhân của Lô Hải Dân. Sau khi uống thuốc do Lô Hải Dân kê, chức năng sinh lý của Triệu Đông Minh không ngờ có sự khởi sắc rất lớn. Cho nên gã có ấn tượng sâu sắc với Lô Hải Dân. Gã thậm chí chuẩn bị mời Lô Hải Dân ăn bữa cơm.
Nhưng, gặp nhau ở nơi khiến người ta không ngờ nổi này là điều Triệu Đông Minh khó mà chấp nhận nổi. Gã ngầm mò tới chỗ phòng lên trong túi quần. Nơi đó giấu một con dao bấm rất sắc bén, loại có thể giết người.
“À, thì ra là anh, sao anh lại ở đây? Anh tìm gì vậy?” Lô Hải Dân cười tươi hỏi.
“Ha ha. Bác sĩ Lô thật biết nói đùa. Đây là nhà tôi, tôi còn định hỏi anh sao lại vào đây?” Triệu Đông Minh cũng là người va chạm nhiều, gã bình tĩnh lại rất nhanh.
“Con gái út của Vân gia nhập viện, tôi tới lấy giúp ít y phục. Thật kỳ lạ, người của Vân gia tuyệt không nói có người nào khác ở nhà a” Bác sĩ Lô lộ ra dáng vẻ rất ngạc nhiên.
“Ha ha, là như vầy…” Triệu Đông Minh đã không thể trả lời. Gã không ngờ nổi tính ngàn tính vạn, vẫn không tưởng được Vân gia còn có một bác sĩ. Gã cảm thấy khó chịu vì sơ suất của mình. Triệu Đông Minh biết, tay bác sĩ trước mặt này không thể sống được nữa. Chẳng còn cách nào khác, chỉ có đường làm cho tay bác sĩ này chết. Triệu Đông Minh than thở trong lòng, muốn tìm được một tay bác sĩ giỏi như vậy thật không dễ. Gã bước tới gần Lô Hải Dân, vừa định rút thứ gì đó ra khỏi túi, nhưng, đúng vào lúc đó, mọi động tác của Triệu Đông Minh đều ngừng lại. Gã giật mình phát hiện, trước ngực đâm vào một con dao nhỏ giống như cây bút máy, nhưng vừa mỏng vừa bén. Đó là một con dao mổ bằng thép không rỉ do Đức sản xuất.
“Sao lại… lại… thế. Này?” Đó là câu nói cuối cùng của Triệu Đông Minh. Lúc gã ngã xuống, ánh mắt vẫn trợn trừng lên, tựa như không tin nổi vào những gì diễn ra.
“Ài! Anh không biết chứ, tôi cứ giết người là hưng phấn, đêm nay xem ra lại khiến tiểu Tư vất vả rồi. Ai, tiểu Tư đáng yêu của anh, ca ca nhớ em, ca ca muốn làm mọi chuyện vì em” Lô Hải Dân nhìn Triệu Đông Minh đã chết lẩm bẩm. Con ngươi của y phóng to lên vì hưng phấn.
Gầm giường trở thành nơi giấu xác tốt nhất. Mặc dù Lô Hải Dân thích giết người, nhưng y ghét nhìn thấy thi thể.
Xử lý thi thể xong, Lô Hải Dân lúc này mới nhấc chiếc gối trên giường lên. Vân Vũ Lôi cho y biết, trong chiếc gối có chìa khóa ngăn kéo.
Lúc còn rất nhỏ, Vân Vũ Phi tinh nghịch đã biết được bí mật của mẫu thân. Rất nhiều bí mật. Nhưng Vân Vũ Phi chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân nhát gan yếu đuối. Lô Hải Dân chỉ giơ một con dao ra, Vân Vũ Phi đã đem mọi bí mật nàng biết nói hết cả ra. Cho nên, Lô Hải Dân rất dễ dàng tìm được hai chiếc chìa khóa cổ.
Chìa khóa vào tay, Lô Hải Dân mặt lộ vẻ vui mừng. Y biết Vân Vũ Phi không nói dối. Y ngồi xuống, mở ngăn kéo tủ đầu giường. Dường như y không hề có chút khẩn trương. Lúc mở ngăn kéo thứ hai ra, Lô Hải Dân nhìn thấy một chiếc rương nhỏ màu sắc rực rỡ. Y hít sâu một hơi, khuôn mặt vốn trắng trẻo đỏ hồng lên vì kích động.
“Đúng rồi, đúng là cái rương này rồi, ha ha! Ta quá may mắn” Lô Hải Dân kích động ôm lấy chiếc rương nhỏ. Nhưng đúng lúc mở nắp rương lên, y đột nhiên kêu thảm một tiếng, thân thể bắn mạnh lên, rồi lại rớt mạnh xuống đất.
“Ui, có điện? Có cơ quan?” Lô Hải Dân hít sâu một hơi khí lạnh. Y gắng chịu đựng cơn đau đớn toàn thân, trừng trừng nhìn chiếc rương nhỏ màu sắc sặc sỡ.
Đột nhiên, ánh mắt Lô Hải Dân lóe lên. Dường như y nghĩ tới chuyện gì đó, khuôn mặt tái mét lại có thể lộ ra nét vui mừng, nhưng trông sao mà hung ác đáng sợ. Y khó nhọc bò dậy, loạng choạng lục tìm gì đó khắp nơi. Cuối cùng, trên tường ngoài phòng khách, y tìm được công tắc nguồn điện tổng của cả ngôi nhà.
“Hừ, thế này sao làm khó được ta, ta cắt đứt nguồn điện, xem cái cơ quan giẻ rách này còn có tác dụng gì” Lô Hải Dân cười lạnh. Y đưa tay ngắt toàn bộ nguồn điện trong nhà.
Nguồn điện bị cắt đứt, biện pháp chống trộm của bảo vật cũng tan biến. Chiếc rương nhỏ màu sắc rực rỡ kia cũng như không còn đáng sợ nữa, Lô Hải Dân đắc ý mở nắp rương lên. Nhưng, y vạn vạn lần không ngờ nổi, một luồng điện cực mạnh đột nhiên phóng tới. Y căn bản không có một chút thời gian phản ứng nào, đã bị luồng điện cực mạnh đó đánh cho bắn tung người lên, đập mạnh vào vách tường, rồi nặng nề rơi xuống. Hình như, Lô Hải Dân phát ra tiếng rú đau đớn, máu từ trong miệng, mũi trào ra, người cũng ngất đi.