Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Các mỹ nữ Tây Uyển (Full)

Các mỹ nữ Tây Uyển (Full)


Phần 41

Đó là một khách sạn nhỏ tên là Duyệt Lai, vượt quá một con đường nhựa là nghĩa trang.
Không ai thích dừng chân ở một khách sạn gần nghĩa trang, cho dù là cách một con đường. Trừ khi tiết thanh minh tế bái tổ tiên vất vả, mệt mỏi mới có người dừng chân nghỉ ngơi ở cái khách sạn nhỏ bé như vậy. Cho nên việc làm ăn của khách sạn nhỏ đó nhất định rất kém, huống chi trời còn mưa to như trút?

Ông chủ của khách sạn nhỏ là một người già nhìn có vẻ đã ngoài sáu mươi. Có điều khuôn mặt hồng hào, hòa nhã dễ gần, đi lại thì giống như chàng trai mới ngoài ba mươi, vững vàng có lực.

Có lẽ lão già cũng cho rằng hôm nay nhất định là một ngày không may mắn cho chuyện làm ăn. Lão cứ thế bắt chân chữ ngũ ngồi xem vô tuyến.

“Ông chủ, làm phiền cho chúng tôi thuê một phòng” Một nam nhân ục ịch bước vào khách sạn. Nói đúng ra là xông vào khách sạn. Phía sau gã còn có ba người, hai nam một nữ, toàn thân gần như ướt sũng. Hai tay cô gái ôm lấy ngực run lên bần bật, một lọn tóc ướt nước mưa rủ xuống khuôn mặt xinh xắn, tỏ ra lạnh lẽo khổ sở.





Lão già cười. Lão không ngờ mưa to như vậy mà vẫn có hàng đến gõ cửa. Có hàng có nghĩa là có tiền, có tiền là khiến cho người ta chịu khó ngay.

Lão già làm thủ tục đăng ký phòng cho bốn người rất nhanh. Có điều, sau khi bốn người vào phòng rồi, lão già thở dài: “Con hàng ngon quá, để mình vác pháo bắn một phát thì chết cũng chơi”

Lão già không chết. Còn nữ nhân trong phòng thì sắp chết, sắp chết vì lo.

Nữ nhân trong phòng là Vân Vũ Phi. Đối mặt với ba gã nam nhân nàng chỉ muốn phát khóc, bởi vì ba gã nam nhân này không ngờ muốn bắt chẹt nàng. Vân Vũ Phi không ngờ mình nhất thời sẩy chân lại gây nên phiền phức lớn. Trong ba gã nam nhân, có một người là tay thợ anh, tay thợ ảnh của salon ảnh viện áo cưới Ánh trăng. Tay thợ ảnh và Vân Vũ Phi có một phen kích tình khó quên trong phòng chụp. Cả quá trình của màn kích tình đó bị tay thợ ảnh ghi lại, lại còn cóp lên đĩa CD. Nhưng, Vân Vũ Phi có nằm mơ cũng không ngờ được gã thợ ảnh là dùng đĩa CD đó để tống tiền nàng.

Tay thợ ảnh rất đẹp trai, rất văn nhã, là kiểu Vân Vũ Phi thích nhất. Nhưng lúc này, Vân Vũ Phi lại hận không thể đem tay thợ ảnh này ra giết một ngàn lần, một vạn lần.

“Ướt hết cả rồi, không bằng cởi hết y phục ra” Một tên nam nhân cao cao gầy gầy đến trước mặt Vân Vũ Phi, đưa tay kéo hai cánh tay nõn nà đang ôm trước ngực của nàng ra.

“Không được, không được đụng vào tôi, các người nói chỉ cần tiền mà, buông tôi ra” Vân Vũ Phi gắng sức giãy giụa, nhưng hay tay vẫn bị cường lực kéo ra. Chỗ gồ lên trước ngực đã ướt hết, trên chiếc áo pull cotton, hai hạt nhô lên có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Vân Vũ Phi, em cố chịu đựng chút đi, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, bọn anh sẽ trả CD hình lại cho em, tuyệt đối không gây khó dễ cho em nữa. Nếu em không đồng ý, lại còn gào loạn lên, vậy bọn anh sẽ biến lập tức. Có điều, bọn anh mà đi, em có muốn hối hận cũng không kịp nữa. Anh dám đảm bảo, không những lão công của em nhận được một đĩa CD dâm đãng lẳng lơ của em, mà người nhà em cũng nhận được một đĩa, ài” Tay thợ ảnh ung dung thở dài.

Mấy lời đó Vân Vũ Phi nghe rất rõ. Trái tìm nàng thoáng chốc lạnh như băng. Nghĩ tới việc nếu để cho Doãn Xuyên nhìn thấy chiếc đĩa CD ghi lại cảnh phóng đãng với tay thợ ảnh này, hậu quả sẽ như thế nào nàng cũng không dám nghĩ tiếp. Huống chi còn có mẫu thân nghiêm khắc. Nếu mẫu thân mà biết được chuyện này, sợ rằng căn nhà trước nay vừa ấm áp vừa vui vẻ kia sẽ không có chỗ cho nàng dung thân nữa. Nếu trượng phu không có, nhà cũng không có, thì Vân Vũ Phi tuyệt đối không chịu đựng nổi đòn đả kích đó.

Cho nên, mặc dù Vân Vũ Phi vẫn chống chọi, nhưng sức lực đã giảm đi quá nửa. Nàng vốn đã là cô gái yếu đuối, sức lực cũng không so được với nam nhân, ngược lại sự chống cự yếu ớt như vậy lại kích thích thú tính của nam nhân. Một tên mập bước đến sau lưng Vân Vũ Phi, áp hạ thể đang ngóc đầu lên vào kiều đồn của Vân Vũ Phi.

“Sao anh có thể vô tình vô nghĩa như vậy, ngày đó tôi thất thân với anh, tôi vốn không hề hối hận, thật không ngờ… thật không ngờ anh lại là người như vậy, chẳng lẽ anh không thể buông tha tôi sao?” Hai tay Vân Vũ Phi bị gã nam nhân to béo sau lưng bắt chéo ra sau, cặp nhũ phong cao vút nhấp nhô kịch liệt. Nghĩ tới cái bạt tai mẫu thân tặng cho nàng ban sáng vẫn còn ngâm ngẩm đau, bây giờ lại bị người uy hiếp, nàng không nhịn nổi cảm giác đau buồn phẫn nộ đan xen kéo đến, oa một tiếng bật khóc.

Gã thợ ảnh nóng bừng mặt, ngượng ngập nói: “Anh cũng hết cách, đĩa CD bị bọn họ lấy được, nếu anh không làm theo ý bọn họ, bọn họ sẽ tố cáo anh với giám đốc. Bây giờ anh đã cưỡi lên lưng cọp rồi, không làm cũng không được. Vũ Phi, anh vốn chỉ cần tiền. Ài, hiện giờ lại trở nên thế này, em hãy nhẫn nhịn một chút, anh bảo bọn họ đừng thô lỗ là được”

“Hu…” Vân Vũ Phi chỉ biết khóc.

“Khóc gì mà khóc, có phải muốn mạng em đâu, chỉ là muốn vui chơi với em mà thôi” Tên cao gầy đứng trước mặt Vân Vũ Phi đưa tay ra ốp lên bộ ngực cao vút, sau đó ra sức nhào nặn. Gã tỏ ra rất hưng phấn, nam nhân đang hưng phấn thì làm sao mà để ý tới nước mắt nữ nhân được chứ?

“A. Không muốn… a… anh muốn bao nhiêu tiền, năm vạn, mười vạn, em có hai mươi vạn, đưa hết cho các anh. Xin các anh đừng đụng vào em” Vân Vũ Phi đau khổ cầu xin tay thợ ảnh.

“Hai mươi vạn?” Gã mập sau lưng Vân Vũ Phi có vẻ động lòng.

Vân Vũ Phi không quan tâm tới gò ngực bị hai bàn tay nhào nặn, nôn nóng gật mạnh đầu: “Đúng, đúng vậy, lập tức ra ngân hàng rút… rút cho các anh”

“Cát Tử, mày đừng nói lằng nhằng với con nhóc này, đợi chúng ta sảng khoái đã rồi hãy đòi tiền, mày giữ chặt hai tay nó cho tao, mày nhìn nãi tử nó này, tao sắp chịu không nổi rồi.” Tên cao gầy kéo chiếc áo pull của Vân Vũ Phi lên, nhìn thấy cặp nhũ phong nhảy bật ra, ba gã nam nhân trong phòng tức thì hơi thở gấp gáp.

“A. Không muốn… a. Xin các anh!” Vân Vũ Phi nhìn thấy dục vọng toát ra trong ánh mắt ba gã nam nhân, nàng kêu lên kinh hoàng.

“Chu Thành, mày mau bịt miệng nó lại, mày có điên không, lúc trước mọi người đã bàn kỹ, chỉ cần tiền, mày ngàn vạn lần đừng có làm loạn, tội lớn đấy” Cát Tử đột nhiên quát lên với tên cao gầy.

Tên cao gầy tên Chu Thành vội vàng lấy tay bịt miệng Vân Vũ Phi lại. Gã tức tối nói: “Cát Tử, chúng ta moi tiền con nhóc này, chẳng lẽ tội nhẹ sao? Nếu đã làm, thì cứ…”

“Mày câm miệng, cái thằng ngu, moi tiền con nhóc này có thế nào thì cũng chỉ là tống tiền, đù má mày làm bừa thì là cưỡng dâm, nếu để cho lão già vừa rồi nghe thấy báo cảnh sát, vậy lại thêm một tội bắt cóc. Con mẹ nó, tống tiền, bắt cóc, cưỡng dâm, mày dù có hai cái đầu cũng không đủ để giết” Cát Tử vung chân lên, đá vào chân Chu Thành một cái. Chu Thành chỉ để ý tới sờ nhũ phong Vân Vũ Phi, không ngờ chân bị đá đau điếng.

“Ai da. Sao mày đá mạnh thế làm gì?” Chu Thành buông tay đang bịt miệng Vân Vũ Phi ra, ôm lấy chân ngồi thụp xuống. Xem ra cú đá của Cát Tử không nhẹ.

“Cho mày tỉnh táo lại một chút, hiện giờ chúng ta cần tiền. Mày cũng không nghĩ xem, món nợ chúng ta thiếu Đông ca người ta đã đòi đến đít rồi, còn không trả, đừng nói chuyện chơi gái, dù cho mày muốn tự chơi còn khó nữa là, đồ ngu. Mày bóp cho sướng tay là được rồi, ngàn vạn lần đừng có gây thêm chuyện, bằng không, tao không khách khí với mày đâu” Cát Tử giận dữ mắng Chu Thành.

Mặc dù Chu Thành là người cao nhất trong số ba người, nhưng còn khuya mới có thân hình lực lưỡng như Cát Tử, bị Cát Tử chửi mắng một trận, không ngờ đến nửa câu cũng không dám cãi lại. Tay thợ ảnh lại càng đứng xa xa.

“Này, tiểu mỹ nữ, bây giờ anh buông tay em ra, em ngàn vạn lần không được kêu đấy. Nếu em kêu, việc xấu gì anh cũng làm hết á, em hiểu chưa?” Cát Tử nới lỏng tay Vân Vũ Phi ra, lạnh lùng nói.

Vân Vũ Phi day day hai cánh tay tê dại, gật đầu tới tấp.

“Được rồi, bây giờ chúng ta chờ tạnh mưa rồi đi lấy tiền. Tiền lấy được rồi, bọn anh trả đĩa CD lại cho cô em, sau đó ai đi đường nấy, mọi người cùng vui vẻ. Anh cũng chẳng cần nhiều, cứ theo số em vừa nói, hai mươi vạn, em thấy thế nào?” Thấy dáng vẻ Vân Vũ Phi rất sợ hại, rất nhu nhược, Cát Tử rất lịch sự giơ hai ngón tay ra.

“Được, được. Đợi mưa tạnh em sẽ lấy” Vân Vũ Phi kinh hoàng nhìn ánh mắt Cát Tử. Nàng đã hiểu rõ ở đây Cát Tử là người lên tiếng quyết định.

Cát Tử hỏi: “Lấy thế nào?”

Vân Vũ Phi rụt rè đáp: “Em. Em… trong thẻ có tiền…”

Cát Tử gật gù: “Mật mã thế nào?”

Vân Vũ Phi chẳng biết làm sao, chỉ đành trả lời: “3 2 3 2 3 2” Cuối cùng nàng lại nói thêm mấy câu: “Hôm trước, bạn trai em bị bệnh phải nhập viện, em đã rút một lần sáu vạn đồng, nhưng phải hẹn trước một giờ, còn phải đích thân đi mới lấy được tiền” Vân Vũ Phi nói sự thật.

“Sao phải rút tiền mặt? Chúng ta chuyển khoản không được à?” Chu Thành như cảm thấy mình rất thông minh.

“Mày không nói thì không ai bảo mày câm đâu. Mày cho là mày nghĩ ra thì tao không nghĩ ra được chắc? Chuyển khoản? Chuyển đến tài khoản của ai đây? Chuyển vào mày chắc? Hay là chuyển đến bốn mắt? Muốn để lại đuôi cho người ta điều tra à? Đồ ngu, chúng ta phải lấy tiền mặt.” Cát Tử bức mình.

Gã Chu Thành cứ há hốc miệng không nói được lời nào. Gã nghĩ một lát rồi cùng gật đầu tới tấp, nhìn Cát Tử với ánh mắt bội phục.

“Xem ra chúng ta chỉ đành chờ mưa tạnh thôi” Gã thợ ảnh nhìn ra ngoài cửa sổ chẳng biết làm gì. Mấy lần đối mặt với ánh mắt căm hận của Vân Vũ Phi, gã chỉ đành làm như không nhìn thấy.

Nhưng mưa cứ rơi mãi, cùng với tiếng sấm sét đì đùng, cứ như không có dấu hiệu ngừng vậy. Điều đó khiến cho ba gã nam nhân trong phòng có vẻ nôn nóng không yên. Bọn chúng lo đêm dài lắm mộng. Nhìn không gian mờ mịt bên ngoài cửa sổ, Cát Tử hạ quyết tâm.

“Không chờ nữa. Bốn mắt, mày ra ngoài chặn một chiếc taxi. Chu Thành, mày gọi điện thoại hỏi tổng đài 114, hỏi số điện thoại hãng taxi, sau đó gọi một xe tới đây.” Cát Tử chỉ huy đâu vào đấy. Tay thợ ảnh và Chu Thành không nói một lời, cần làm gì thì làm cái đó. Xem ra bọn chúng cũng không có chủ kiến, toàn theo sự sắp xếp của Cát Tử.

Tay thợ ảnh mở cửa ra khỏi phòng.

“Sư phụ, xin hỏi có thể mượn dù che mưa một chút?” Gã thợ ảnh đến trước quầy phục vụ của khách sạn, nhìn lão già đang cười tít lễ phép hỏi.

“Được chứ, được chứ. Dù ở trong phòng kia, cậu theo tôi lại đây.” Vẫn nói khách hàng là thượng đế, xem ra lão già hiểu rất rõ đạo lý đó. Lão rất nhiệt tình dẫn gã thợ ảnh vào trong một gian phòng.

Gian phòng rất sâu, còn phải xuống cầu thang, dường như đã xuống tới tầng hầm.

Tay thợ ảnh lắc đầu chán nản, thầm nghĩ, chẳng phải chỉ là chiếc dù thôi sao, không ngờ còn phải đi xa đến vậy, chẳng lẽ bình thường lão già này không dùng dù à?

“Này, ông chủ, còn phải đi bao xa nữa?” Ánh sáng càng lúc càng tối, chỉ dựa vào chút ánh sáng phản quang mới lờ mờ nhìn thấy đường đi, gã thợ ảnh đã bắt đầu sốt ruột.

“Đến rồi, dù ở trong đó” Lão già chỉ chỉ.

Gã thợ ảnh nhìn theo hướng tay lão già chỉ, những chỉ thấy một mảng tối đen, chẳng hề nhìn rõ thứ gì. Tay thợ ảnh rất kỳ quái, gã vừa định quay đầu lại, chỉ nghe thịch một tiếng.

Tiếng thịch chính là âm thanh cuối cùng mà gã thợ ảnh nghe thấy trong đời. Bởi vì đầu gã đã bị một cây búa đập vỡ tan. Xem ra lão già này tuổi tác có lớn một chút nhưng sức lực trên tay không hề già nua chút nào. Không những không già mà so với thanh niên còn lợi hại hơn.

Lão già nhìn xác tay thợ ảnh thở dài nói: “Lưu Đại Trụ ta thèm tiền đến sắp phát điên rồi, cũng may nghe lén được các ngươi nói chuyện, bằng không lại bỏ lỡ mất một cơ hội phát tài. Cho nên các ngươi đều phải chết. Ài, Lưu Đại Trụ ta đã bao năm rồi không giết người”

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng