Phần 29
“Ai ôi, đau chết mất…” Doãn Xuyên ôm lấy phía sau đầu đã u lên một cục tướng, kêu lên. Gã cảm giác như đầu mình sắp nứt toác ra. Có điều, gã hiểu rõ một điều, đó là bị điện giật, là một luồng điện cực mạnh giật ngã gã.
Chẳng lẽ cái rương này có cơ quan? Vì sao Dung a di lại không bị điện giật? Doãn Xuyên nhớ lại từng chi tiết Dung An Dao đóng rương lại thế nào, đóng ngăn kéo lại ra làm sao, nhưng gã nghĩ nát óc vẫn không sao hiểu nổi.
Xem ra, phải giữ mạng trước đã, làm không cẩn thận có gì sơ xuất, làm sao xứng đáng với phụ mẫu và đám nữ nhân này? Nghĩ đến đây, Doãn Xuyên xoa xoa cánh tay tê dại rồi mới khó nhọc bò dậy. Thật không đúng lúc, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, làm Doãn Xuyên sợ giật nảy người, “huỵch” một cái lại ngã vật xuống đất, mắt nổ đom đóm.
“Alo. Sao, sao vậy?” Mặc dù nằm thẳng cẳng trên mặt đất, Doãn Xuyên vẫn bắt máy. Giọng nói của gã có chút khác lạ, giống như bệnh nhân thân mang trọng bệnh.
“Anh Doãn Xuyên à?” Trong điện thoại là giọng nói ngọt ngào của một nữ nhân.
“Phải… phải, Tiểu Tư phía em sao vậy?” Trước mắt Doãn Xuyên vẫn còn chao đảo.
“Sao giọng anh không giống vậy?” Tiểu Tư có chút kỳ quái.
“A, anh hơi đau đầu, em nói mau đi, sao vậy?” Doãn Xuyên nỗ lực ổn định thanh âm một chút.
“Có lẽ anh mau tới đây đi” Tiểu Tư có vẻ lo lắng, dường như xảy ra chuyện gì đó.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Mặc dù Doãn Xuyên đầu đau như búa bổ, tức ngực khó chịu, nhưng gã vẫn nghe ra vẻ lo lắng trong giọng nói của Tiểu Tư.
“Em… em cũng không biết nói sao nữa, tức là. Tức là có nam nhân đang săn đón lão bà của anh. Bọn họ đang nói chuyện rất nóng bỏng. Gã, gã nam nhân kia bộ dạng rất dâm đãng, còn sợ tay đụng chân nữa” Tiểu Tư cũng là nữ nhân, nàng thật không muốn nhìn thấy nữ nhân bị ăn hiếp.
“Được rồi, anh sẽ tới ngay” Lần này, Doãn Xuyên trả lời chắc như đinh đóng cột. Chẳng nam nhân nào có thể chịu đựng được lão bà của mình à ơi với nam nhân khác. Huống chi lúc này Doãn Xuyên rất muốn kiếm một người để phát tiết nỗi bực tức trong lòng. Gã bò dậy một lần nữa.
Doãn Xuyên không đụng tới chiếc rương kiểu dáng cổ xưa kia nữa. Trước khi rời khỏi nhà Vân gia, gã hết sức cẩn thận khóa ngăn kéo lại, trả chìa khóa về chỗ cũ. Gã còn tỷ mỉ dọn dẹp gian phòng một chút, cho đến khi không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Chạy tới salon ảnh viện áo cưới Ánh trăng, Tiểu Tư đã sớm đứng chờ ở cửa. Lúc nhìn thấy Doãn Xuyên, Tiểu Tư có vẻ giật mình, nàng lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy? Có phải không khỏe không? Sắc mặt anh sao lại khó coi thế?”
“À, không sao, vừa cãi nhau một trận với người trong công ty. Em quay về đi, chuyện ở đây anh sẽ xử lý. Cảm ơn em, Tiểu Tư” Doãn Xuyên dường như đã khôi phục lại sự bình tĩnh. Gã nở nụ cười mê người với Tiểu Tư.
“Được rồi, em đi đây, anh vào mau đi, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho em” Tiểu Tư ôn nhu nhìn Doãn Xuyên, trong mắt ngập tràn thần sắc phức tạp. Nàng phát hiện, dường như bản thân thật sự quan tâm tới Doãn Xuyên.
Doãn Xuyên gần như xông vào salon ảnh viện áo cưới Ánh trăng. Nhưng gã tuyệt không đi tìm Vân Vũ Phi. Kỳ quái là, Doãn Xuyên vội vã đi về phía quầy kinh doanh của salon ảnh viện áo cưới Ánh trăng, hỏi mấy cô gái mặc đồng phục: “Xin lỗi, cho hỏi phòng rửa tay ở chỗ nào?”
Mấy tiểu muội muội mặc đồng phục không những dáng vẻ dễ coi, còn rất tinh nghịch. Một cô trong số đó chỉ về phía phòng rửa tay, sau đó nói thêm một câu: “Ở đây chúng em không có giấy đâu nha!” Nói rồi, bật cười một tiếng. Mấy tiểu muội muội cùng cất tiếng cười theo, chọc cho Doãn Xuyên khóc cười không nổi.
“Ác…” Xông vào phòng rửa tay, Doãn Xuyên nhanh chóng móc tên gia hỏa ra, xả ra một vòi nước một cách hễ hả. Lúc này, Doãn Xuyên cảm thấy việc sảng khoái nhất của đời người, không có gì có thể hơn được việc tiểu tiện một cách thoải thoải mái mái.
Dốc hết cả một bầu tâm sự, Doãn Xuyên chỉnh lý y phục cẩn thận, hừ lạnh một tiếng, định ra khỏi phòng rửa tay. Gã muốn xem xem cái tên vương bát đản nào mà dám giữa ban ngày ban mặt động chân động tay với nữ nhân lạ.
Ý? Doãn Xuyên vừa bước chân ra khỏi phòng rửa tay lại phát hiện dường như mình lại quá mót. Không những gấp, mà còn hơi đau. Không biết làm sao, gã chỉ đành quay người, trở lại phòng rửa tay, một lần nữa móc tên gia hỏa ra. Lần này, gã tiểu đệ đệ mềm xèo chỉ tí tách nhỏ ra được vài giọt.
Lạ thật, sao lại thế này? Doãn Xuyên trợn trừng mắt. Gã không chỉ nhìn, còn lấy tay sờ một hồi. Gã phát hiện nơi tinh hoàn hơi bị tấy đỏ. Lấy tay ấn vào chỗ tấy không ngờ cảm thấy đau đớn vô cùng. Doãn Xuyên giật nảy mình, vừa định xem kỹ lại, phía ngoài phòng rửa tay vang lên tiếng bước chân. Doãn Xuyên vội vàng lách vào nấp trong một gian nhỏ có bồn cầu, lẳng lặng đóng cửa lại.
Cửa vừa khép lại, có hai nam nhân bước vào phòng rửa tay, một người trong đó nói vẻ đáng tiếc: “Con bé lẳng lơ kia thật đẹp quá, xem ra lần này bốn mắt có cơ hội chiến ả rồi. Ài, sao tao lại không đụng được chuyện tốt như thế chứ?”
Người kia nói tiếp: “Đúng vậy, nhìn thấy cả bốn mắt đặt cả tay lên mông nữ nhân kia. Mông con đó vừa to vừa tròn, tao rớt hết cả nước miếng”
“Ha ha, chẳng trách mày chạy vội đến nhà xí”
“Mày cười tao làm gì? Chẳng phải mày cũng vậy. Oa, đều cứng hết cả lên rồi”
“Mày không cứng?”
“Cứng chết đi được. Mau, chúng ta giải xong mau ra đi xem kịch hay”
“Này. Đợi tao với”
Nghe tiếng bước chân hai người nhỏ dần, Doãn Xuyên cũng ra theo. Gã rất nghi ngờ ả lẳng lơ mà hai nam nhân kia nhắc tới chính là Vân Vũ Phi. Doãn Xuyên lòng nóng như lửa đốt gắng chịu đựng cơn đau nơi tiểu đệ đệ, vội bám theo sau bước chân của hai người. Trong lòng gã hy vọng ả lẳng lơ không phải là Vân Vũ Phi.
Có lẽ do nôn nóng muốn xem vở kịch xuân cung lớn, hai nam nhân kia sau khi vào một gian phòng cũng không kịp đóng cửa lại. Doãn Xuyên đứng ở trước cửa, lưỡng lự một lát rồi cũng đánh liều theo vào. Nhìn xung quanh một vòng, nhận định đó là một gian phòng chụp ảnh sinh hoạt, bên trong có một vài thứ như bối cảnh, đạo cụ linh tinh cùng mấy bộ máy ảnh chuyên nghiệp.
Hai gã nam nhân cùng nằm phục xuống bên cạnh một ô cửa sổ, khẽ vén một góc rèm dày cộp hưng phấn xem gì đó.
“Mau nhìn kìa, bốn mắt đã sờ đến cổ con nhỏ kia rồi” Một nam nhân kích động kêu nhỏ.
“Suỵt, đừng có nói lớn như vậy, có kịch hay để xem rồi” Nam nhân kia cũng dài cổ ra ngó.
Doãn Xuyên lén lút mò lại gần để xem. Trong một gian phòng bên cạnh, một nam nhân dáng dấp trắng trẻo, mang một cặp kính đang chỉ đạo một nữ nhân thân mặc áo cưới tạo dáng, nhất định đó là một thợ ảnh. Còn nữ nhân mặc áo cưới không phải ai khác, chính là Vân Vũ Phi.
Tay gã thợ ảnh đang gảy gảy mái tóc dài quá vai của Vân Vũ Phi. Không biết là vô tình hay cố ý, tay gã dừng lại trên cần cổ nõn nà của Vân Vũ Phi, còn nhẹ nhàng vuốt ve, miệng lưỡi tán thưởng thật ôn nhu: “Tiểu Phi, mái tóc của em là mái tóc đẹp nhất, mềm nhất mà anh gặp được trong suốt bao năm làm nghề chụp ảnh”
Doãn Xuyên tức muốn ói máu. Nghe giọng điệu gã nam nhân rõ ràng là mới quen Vân Vũ Phi, vậy mà gã đã gọi Vân Vũ Phi là “Tiểu Phi”. Dường như hai người đã rất thân thiết rồi vậy.
“Vậy sao? Rất nhiều người đều nói mái tóc em đẹp. Có điều, do thợ chụp ảnh như anh nói ra có lẽ càng có tính thuyết phục a” Trên khuôn mặt yêu kiều của Vân Vũ Phi gợn lên nét tươi cười. Nàng chẳng hề tỏ vẻ có chút khiêm tốn nào.
“Không chỉ mái tóc anh thấy đẹp nhất, mà người anh cũng thấy đẹp nhất. Tiểu Phi, em chẳng hề giống người bình thường chút nào, ngược lại rất giống ngôi sao điện ảnh. Không, còn đẹp hơn ngôi sao điện ảnh ấy chứ. Lát nữa a, em nhất định phải ký tặng cho anh. Anh còn muốn sưu tập ảnh chụp của em, chỉ không biết em có đồng ý không?”
Tay thợ ảnh giúp Vân Vũ Phi vén tóc tạo dáng, tay gã chạm khẽ một chút vào vành tai Vân Vũ Phi.
“Không được, ảnh chụp của em không thể cho người khác sưu tập, chỉ có bạn trai em mới được” Khuôn mặt Vân Vũ Phi đỏ lên, sóng mắt long lanh, cảm giác nhột nhạt nơi vành tai khiến nàng muốn bật cười.
Có điều, câu nói của gã thợ ảnh vừa khéo chạm đến nơi thâm sâu nhất trong tâm linh nàng. Từ trước tới nay, Vân Vũ Phi vẫn coi mình như một ngôi sao điện ảnh. Bởi vì nàng thật sự có đủ mọi điều kiện để làm minh tinh. Lời tán dương của gã thợ ảnh khiến Vân Vũ Phi như nắng hạn gặp mưa rào. Nàng không khỏi nở ruột nở gan.
“Tiểu Phi, xin em đấy” Thái độ gã thợ ảnh rất thành khẩn. Thật ra gã muốn sưu tập ảnh của ai thì cứ thế sưu tập là được, người khác cũng chẳng thể biết. Nhưng một phen giả vờ giả vịt của gã vừa hay lại làm thỏa mãn lòng ham thích hư vinh của Vân Vũ Phi. Nữ nhân vốn thích nam nhân khẩn cầu nàng ta.
“Ưm, vậy cũng được. Em đồng ý với anh. Có điều, anh phải chụp đẹp vào đó nha!” Vân Vũ Phi kiêu ngạo đáp ứng gã thợ ảnh.
“Dĩ nhiên rồi, anh nhất định chụp em thật đẹp. Nào, em ngồi xuống, kéo thấp chỗ này xuống chút” Tay thợ ảnh bảo Vân Vũ Phi ngồi xuống một chiếc ghế sô pha rộng màu hồng nhạt. Gã còn kéo kéo vạt trước áo cưới, khiến cho nhũ câu của Vân Vũ Phi càng hiện rõ hơn.
“Ai, tay anh…” Rõ ràng Vân Vũ Phi không ngờ được tay thợ ảnh còn muốn kéo trễ vạt trước xuống. Theo Vân Vũ Phi thấy, khuôn ngực trần của nàng đã rất bộc lộ rồi. Nhũ phong đầy đặn gần như muốn bật ra ngoài. Nàng đã cảm thấy có chút không tự nhiên rồi, nhưng không ngờ gã thợ ảnh còn kéo trễ vạt trước xuống thêm nữa. Không những nhũ câu hiện ra rất rõ mà đến cả nhũ vựng màu phấn hồng cũng đã thấp thoáng hiện ra rồi. Vân Vũ Phi lập tức cảm thấy khuôn mặt nóng bừng.
“Em xem, như thế này chẳng phải là càng quyến rũ, càng dễ coi hơn sao. Thân hình em hoàn mỹ như vậy, thì nên chụp chân thực. Hơn nữa những tấm hình này là để em và người yêu thưởng thức, bộc lộ một chút thì anh ấy càng thích” Gã thợ ảnh phục vụ thuộc hàng nhất lưu. Gã dẫn dắt từng bước càng hạng nhất hơn.
“Chỉ. Chỉ sợ ban trai em có cảm giác không hay” Lời của gã thợ ảnh dường như có chút đạo lý, Vân Vũ Phi đã động tâm.
“Vừa rồi anh còn phát hiện đùi em quá hoàn mỹ. Em có thể chụp vài bức nội y áo cưới”
“Ảnh nội y áo cưới? Mặc nội y để chụp?”
“Đúng vậy, đó là nội y trước khi mặc áo cưới. Những nội y chỉ chuyên phối với áo cưới đó đều rất cao cấp, rất đẹp”
“Mặc nội y chụp hình e là không được. Bạn trai em nhất định không đồng ý” Vân Vũ Phi biết Doãn Xuyên có chút ghen tuông đàn ông, nàng rất lo Doãn Xuyên sẽ không đồng ý.
“Không cần gấp. Hôm nay có thể chụp thử, đợi mấy hôm nữa, bọn anh sắp xếp toàn bộ bối cảnh xong, sẽ hẹn bọn em tới chụp. Nếu người em của em cảm thấy không hay, chúng ta có thể bỏ. Có điều, tiểu Phi à, thân hình của em quá đẹp, hiệu quả chụp ra nhất định rất mê người, không chụp thì thật đáng tiếc.” Tay thợ ảnh lộ ra thần sắc rất đáng tiếc.
“Cái… có nhiều người chụp phải không?” Vân Vũ Phi thật do dự.
“Đương nhiên, hiện giờ là thời đại nào chứ? Rất nhiều cô dâu đều chụp lại thân hình đẹp nhất trước khi kết hôn, giữ lại làm kỷ niệm cho mình cũng như cho người yêu”
“Em. Em chỉ lo bạn trai em không đồng ý”
“Rất nhiều anh ban đầu cũng không tán thành, nhưng sau khi xem những bức hình bọn anh chụp ra, các anh đó đều hết lời khen ngợi. Hay anh có đề nghị thế này, em có thể chụp mấy tấm hình đời sống trước, sau đó cho người yêu em xem. Người yêu em thấy chụp đẹp nhất định sẽ đồng ý cho em chụp tiếp” Tay thợ ảnh suy nghĩ thật cẩn thận chu đáo.
“Vậy cũng được. Chụp vài tấm thử xem sao. Nhưng em không mang theo y phục”
“Không sao, ở đây bọn anh có rất nhiều y phục, bao gồm cả nội y. Em có thể mặc thử”
Doãn Xuyên xem tới đây, cảm thấy cũng chẳng có vấn đề gì lớn. Gã không phải là hạng cổ hủ, cũng chỉ là chụp mấy tấm hình mặc nội y mà thôi. Thậm chí gã cảm thấy tay thợ ảnh này nói rất có lý. Nữ nhân trẻ tuổi cũng nên ghi lại thân hình thanh xuân nhất, đẹp đẽ nhất, làm một kỷ niệm mãi mãi. Hai tên nam nhân nhìn trộm này dường như nói có phần quá khoa trương rồi. Lúc Doãn Xuyên đang suy tính xem có nên rời đi hay không, gã nghe thấy một tiếng kinh hô. Đó là giọng của Vân Vũ Phi.
“A, sao đều là loại nội y như thế này? Trong suốt quá, bộc lộ quá. Không được, không được!”
Vân Vũ Phi thẹn đến đỏ bừng cả mặt. Bởi vì đó đều là những bộ nội y rất gợi cảm, rất bộc lộ, rất trong. Có vài bộ thậm chí còn là loại tình thú nội y kiểu quần dây. Nhìn thấy những món nội y căn bản không thể che bộ phận riêng tư, đương nhiên Vân Vũ Phi rất khó chấp nhận.
“Chụp nội y đương nhiên phải bộ lộ rồi. Mặc quá nhiều sẽ che mất những đường cong hoàn mỹ của nữ nhân, không đạt được cảm giác chân thực. Em xem, những bức hình các ngôi sao này, bọn họ cũng đều chụp cả.”
Chẳng hiểu tay thợ ảnh moi từ đâu ra một tập sách. Mở tập sách ra, bên trong toàn là một số nữ minh tinh nổi danh. Bọn họ đều mặc nội y tính cảm đủ làm hoa mắt chóng mặt. Thậm chí có người còn không mặc gì, đến cả những cọng cỏ nơi thần bí nhất cũng lộ hết cả ra. Có điều, những tấm hình đó đều chụp rất đẹp, rất hấp dẫn.
“Oa, đây là Chương cô nương sao? Còn có đây không phải là Lý cô nương. Bọn họ đều chụp à?” Ngay cả đại minh tinh cũng chụp, còn lý do gì phải lo sợ chứ? Vân Vũ Phi càng động lòng.
“Đúng vậy, tiểu Phi em xem này, da dẻ em vừa trắng vừa mềm. Anh đảm bảo, hiệu quả chụp lên nhất định sẽ làm cho em và người yêu của em khen không ngớt miệng” Ánh mắt gã thợ ảnh cắm chặt vào khuôn ngực Vân Vũ Phi. Bởi vì nhũ vựng màu phấn hồng đã lộ cả ra, sắp nhìn thấy cả nhũ đầu, nhưng Vân Vũ Lôi vẫn hồn nhiên chẳng nhận ra.
“Vậy cũng được, thì chụp vài tấm xem sao” Cuối cùng Vân Vũ Phi cũng đồng ý. Nàng chọn lấy hai món nội y bảo thủ nhất. Có điều, cho dù là hai món bảo thủ nhất cũng đều rất gợi cảm, rất bộc lộ.
“Nào, anh giúp em cởi áo cưới” Quả thật áo cưới rất rườm ra, một mình cởi không xong. Vân Vũ Phi chỉ đành đỏ mặt gật đầu đồng ý.
Tay gã thợ ảnh rất ôn nhu. Gã gỡ bỏ vòng hoa trang trí trên đầu Vân Vũ Phi trước tiên, khôi phục lại mái tóc dài như thác nước của Vân Vũ Phi, sau đó tháo dây eo. Tiếp đó gã áp sát lưng ngọc Vân Vũ Phi, cởi từng móc khóa một. Do mặc áo cưới không cần mang áo ngực, phần trên vừa lỏng ra, hai ngọn nhũ phong săn chắc đầy đặn nhảy bật ra, rung rinh. Vân Vũ Phi theo bản năng lấy hai tay ôm lấy hai tòa ngọc phong. Chỉ là hai bàn tay quá nhỏ, mặc dù cố gắng che đậy, cũng chỉ có thể che được một nửa, ngược lại khiến cho hai bên căng lên càng thêm cám dỗ.
Hơi thở hai tên nam nhân nhìn lén trở nên nặng nhọc, một tên trong đó đã mò tay xuống háng.
Doãn Xuyên nổi giận. Gã định lập tức ngăn chặn tay thợ ảnh vương bát đản rùa đen đó. Chụp ảnh cái gì chứ? Đó rõ ràng là trêu ghẹo. Doãn Xuyên sắp nổi cơn tam bành, nhưng đột nhiên, gã lại mót tiểu, tinh hoàn dường như cũng càng lúc càng đau. Doãn Xuyên hằn học trừng mắt với tay thợ ảnh một cái rồi mới lẳng lặng quay người ra khỏi phòng, chạy thẳng vào phòng rửa tay.
Doãn Xuyên không hề biết rằng, gã vừa rời đi, Vân Vũ Phi đã vô cùng nguy ngập.
“Ha ha, không cần che đâu, thả lỏng chút đi, đâu phải là lên chiến trường. Lại nữa, nhũ đầu của em rất đẹp, màu phấn hồng, lát nữa anh chụp chuyên nhũ đầu của em một chút được không?” Tay thợ ảnh lại cởi tiếp vạt dưới của Vân Vũ Phi. Cả tấm váy cưới rơi hết xuống đất. Lúc này, trên người Vân Vũ Phi chỉ còn lại một tấm nội khố nhỏ xíu. Dưới ánh đèn êm dịu, làn da trắng như tuyết của nàng càng thêm quyến rũ. Thêm vào đó là cặp đùi trơn bóng dài miên man, đồn bộ cong tròn, đơn giản là thân hình của ma quỷ. Mấy gã nam nhân thiếu chút nữa cùng phát ra tiếng tán thán kinh ngạc.
“Tại sao muốn… muốn chụp riêng ngực?” Vân Vũ Phi cởi hết y phục trước mặt một nam nhân xa lạ đã rất bối rối, lại bị tay thợ ảnh khêu gợi như vô tình lại hữu ý, nàng đã có chút mê loạn. Hiện giờ gã thợ ảnh còn muốn chụp riêng nhũ đầu của nàng, Vân Vũ Phi tức khắc liền cảm giác hạ thể bản thân có chút dịch thể tiết ra. Nàng hổ thẹn quá, không ngờ nổi bản thân lại dâm đãng như vậy. Nàng khép chặt cặp đùi lại một cách vô thức.
Nhưng, tay thợ ảnh đã bước tới, nhẹ nhàng kéo hay tay Vân Vũ Phi đang che trước ngực ra, cười nói: “Nhũ đầu của em rất mê người. Anh thật muốn hôn một cái, không chụp nó thì làm sao xứng đáng với bản thân em?”
“Anh nói linh tinh gì vậy?”
Cặp nhũ phong mềm mượt đầy đặn lại một lần nữa lộ ra. Vân Vũ Phi cảm giác toàn thân nóng bức. Sự khêu gợi của tay thợ ảnh dường như không hề giảm bớt. Nàng có chút hối hận bản thân lỗ mãng. Nhưng việc đã đến thế này, nàng cũng chỉ đành nhẫn nhịn.
Tay thợ ảnh dường như cảm thấy Vân Vũ Phi có vẻ hối hận. Gã vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, anh không nên nói lung tung. Nào anh giúp em mặc nội y”
Nói rồi, gã thợ ảnh cầm lên một chiếc áo ngực Vân Vũ Phi đã chọn, đứng sau lưng nàng, tròng lên người Vân Vũ Phi.
Vân Vũ Phi không biết phải làm sao. Nàng vốn định tự mặc, nhưng tay thợ ảnh áp lên tấm lưng ngọc của nàng. Mùi vị nam nhân xộc vào mũi, lại thêm giữa hai mông lại bị thứ gì đó chọc vào, nàng lập tức đại loạn trong lòng. Trong lúc ngẩn ngơ, chiếc áo ngực gợi cảm đã bọc lấy cặp nhũ phong nặng trĩu.
Gã thợ ảnh vừa cài móc giúp Vân Vũ Phi, vừa mượn cớ thăm hỏi có vừa hay không, thỉnh thoảng lại tóm lấy nhũ phong của Vân Vũ Phi vân vê một hồi, vân vê đến nỗi toàn thân Vân Vũ Phi run lên nhè nhẹ, như rơi vào trong màn sương mờ.
Gã thợ ảnh thấy Vân Vũ Phi không phản kháng, trong lòng càng thêm liều lĩnh. Gã cứ nắn bóp hai khối nhũ phong của Vân Vũ Phi, miệng thì nói: “Hơi lỏng một chút. Anh xoa nắn giúp em sẽ săn chắc hơn, đầy đặn hơn”
“A… phải xoa bao lâu?” Vân Vũ Phi như mê đi. Nàng không ngờ nổi thợ ảnh có thể xoa bầu ngực giúp khách hàng. Chẳng lẽ đó là một trong những công việc của thợ ảnh sao?
“Cũng không chừng. Nhìn xem nhũ phong của em có phải là căng lên không” Tay thợ ảnh ra vẻ nghiêm túc nói.
“Hay em đổi chiếc khác thử xem sao?” Nhũ phong là bộ phận mẫn cảm nhất của nữ nhân, sự xoa nắn của tay thợ ảnh khiến cho Vân Vũ Phi toàn thân suýt nhũn cả ra.
“Được rồi” Tay thợ ảnh buông hai tay ốp chặt nhũ phong ra.
“Anh không được nhìn đấy” Phát hiện gã thợ ảnh chăm chăm nhìn mình, Vân Vũ Phi lớn tiếng hờn dỗi.
“Được, không nhìn, không nhìn” Tay thợ ảnh vội vàng quay người lại, lưng xoay về phía Vân Vũ Phi.
Vân Vũ Phi cũng xoay mình lại, hướng bờ mông đẹp về phía tay thợ ảnh. Mặc dù quay lưng lại gã thợ anh, nhưng mặt lại hướng về phía hai gã nam nhân đang nhìn trộm. Vân Vũ Phi căn bản không biết có người đang nhìn lén. Nàng lại thay một bộ nội y có đai đeo gợi cảm. Hai gã nam nhân thiếu chút nữa bật kêu lên. Bởi vì trong thoáng chốc Vân Vũ Phi co chân thay nội khố, bọn họ nhìn thấy trong cánh rừng rậm rạp đen nhánh có một đường đỏ hồng mê người. Chỉ đáng tiếc đường hồng chỉ thoáng qua một cái rồi biến mất.
Thay xong nội khố gợi tình, Vân Vũ Phi cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt càng đỏ hồng lên. Bởi vì chiếc nội khố gợi tình đó, nếu gọi là nội khố thì chẳng bằng gọi là một mảnh tơ lụa trong suốt, so với không mặc cũng chẳng khác gì. Chỗ trắng thì cũng trắng như tuyết, còn chỗ đen thì cũng là một đám đen nhánh.
“Xong chưa? Bắt đầu chụp nào” Tay thợ ảnh giục giã. Hạ thể của gã đã dựng lên, cặp mắt nhìn chăm chăm vào cặp mông đẹp của Vân Vũ Phi.
“Xấu hổ quá” Vân Vũ Phi quay người lại, mặt hướng về gã thợ ảnh. Chỉ là hai tay nàng che lấy vùng giữa đùi. Nhưng dù cho như vậy cũng bày ra cặp nhũ phong, mỹ đồn hoàn mỹ của nàng.
“A, đẹp quá nha. Nào buông tay ra, đặt tay lên eo” Tay thợ ảnh giơ máy ảnh lên.
“A… bắt đầu chụp thật à?” Vân Vũ Phi buông hai tay ra, làm theo yêu cầu của gã thợ ảnh, đặt tay lên eo. Nhìn động tác của nàng rất ngượng nghịu, nhưng tay thợ ảnh lại luôn miệng khen hay. Gã lập tức cổ vũ Vân Vũ Phi: “Nào, tiếp tục, tùy ý tạo dáng, bước đi, đúng rồi, lắc đầu nào, tốt…”
Lúc này trong phòng dần nổi lên điệu nhạc có tiết tấu sôi động. Dường như âm nhạc hấp dẫn Vân Vũ Phi. Nàng bắt đầu uốn éo thân thể mình theo tiết tấu âm nhạc, không ngừng biến đổi các tư thế dáng điệu. Cả gian phòng tràn ngập sóng ngực sóng mông của nàng. Thần thái của Vân Vũ Phi càng lúc càng tự nhiên, hoàn toàn không để ý tới thân thể lõa lồ bị gã thợ ảnh nhìn rõ mồn một.
“Quá tuyệt, tuyệt vời. Tiểu Phi em đúng là thiên tài. Biểu hiện của em còn đẹp hơn cả những người mẫu, ngôi sao kia. Anh đảm bảo những tấm ảnh sẽ làm em hài lòng. Hay là. Hay là chụp thêm vài tấm nữa?” Gã thợ ảnh giương máy lên bấm liên hồi.
“Vâng, cứ chụp đi” Lần này Vân Vũ Phi không hề do dự. Nàng không chỉ vui vẻ, đơn giản là rất hưng phấn.
“Thay bộ này thử xem” Gã thợ ảnh đưa cho Vân Vũ Phi một bộ nội y đeo dây gợi cảm. Nhìn bộ này có vẻ nhiều vải hơn, nhưng sau khi Vân Vũ Phi đón lấy, lại phát hiện bộ nội y nàng còn trong suốt hơn. Hơn nữa nội khố không ngờ là loại quần dây, quần dây màu da người.
“Loại quần này thật xấu hổ muốn chết a!” Vân Vũ Phi lớn tiếng nũng nịu.
“Không xấu hổ đâu, rất gợi cảm. Em mặc nhất định rất gợi cảm” Tay thợ ảnh chỉ hận Vân Vũ Phi không lập tức mặc vào bộ nội y gợi cảm đến có chút dâm đãng này vào, nhưng gã vẫn rất kiên nhẫn khuyên bảo.
“Không phải chứ. Lông. Lông của em nhiều như vậy, mặc loại quần dây này không thích hợp” Vân Vũ Phi rất mắc cỡ nhỏ giọng nói.
“Không sao, hay là em mặc thử xem sao. Không đẹp anh không chụp”
“Được rồi” Vân Vũ Phi đang tràn đầy hào hứng không chịu nổi sự khuyên bảo của tay thợ ảnh, thêm nữa ham muốn biểu diễn trong lòng nàng đã bị gợi lên. Mặc dù là loại quần dây dâm đãng, nàng cũng uốn a uốn éo mặc vào.
“Thật, thật tuyệt vời!” Tay thợ ảnh nuốt ực một ngụm nước miếng lớn. Háng gã đã nổi lên một cái lều to đùng.
“Ối, mắc cỡ chết được. Ảnh chụp ra đến em cũng mắc cỡ không dám xem”
Vân Vũ Phi lấy hai tay che mặt, chỉ là qua kẽ ngón tay nàng cũng phát hiện nơi háng gã thợ ảnh cực kỳ không bình thường. Trái tim nàng đập loạn, trong lòng thật lo lắng, lo lắng gã thợ ảnh liệu có ý xấu.
“Nào, em ngồi xuống cái ghế quý phi này” Xem ra nỗi lo lắng của Vân Vũ Phi là không cần thiết, phản ứng của tay thợ ảnh dường như chỉ là phản ứng sinh lý của một nam nhân bình thường, gã vẫn luôn làm việc rất nhiệt tình.
Phòng chụp có không ít đạo cụ giả, nhưng chiếc ghế quý phi lại đúng là ghế quý phi hàng thật đúng giá. Chất liệu phủ bằng tơ đoạn màu vàng nhạt khiến người ta sờ lên cảm giác rất mát tay. Nếu như nằm lên đó nhất định sẽ cảm thấy rất thoải mái, rất dễ chịu.
Vân Vũ Phi cũng cảm thấy rất thoải mái. Có lẽ do đứng quá lâu, nàng có vẻ mệt, vừa nằm xuống ghế quý phi, nàng liền vặn người một cái, hai trái nhục cầu trước ngực cũng rung rinh theo, cực quyến rũ. Tay thợ ảnh vội vàng bấm máy.
Ánh đèn chói mắt chớp lên khiến Vân Vũ Phi hờn dỗi: “Không được chụp lén mà, người ta còn chưa chuẩn bị xong”
“Được rồi, được rồi, giờ bắt đầu chụp. Nào, nâng cằm lên, gập chân lại”
Gã thợ ảnh bắt đầu chỉ huy. Mấy tư thế ban đầu rất đẹp nhưng cũng rất phổ thông. Nhưng sau đó không còn bình thường nữa. Tay thợ ảnh chỉ huy: “Bây giờ mở rộng chân ra, tay đỡ lấy nhũ phong.”
Vân Vũ Phi cảm thấy tư thế này có vẻ kỳ cục, nhưng nàng chỉ do dự chút xíu, rồi theo sự chỉ đạo của tay thợ ảnh mở rộng cặp đùi ra, tay nâng cặp nãi tử khiến người xịt máu mũi kia lên, khuôn mặt còn hướng về ống kính nở nụ cười mỉm mê người.
“Quỳ xuống ghế, nghểnh đồn bộ lên cao chút. Đúng rồi, áp mặt lên lưng ghế, đồn bộ nâng cao hơn chút nữa” Yêu cầu của tay thợ ảnh càng lúc càng cao, trình độ dâm đãng của các tư thế cũng càng lúc càng lớn, hơi thở của gã càng lúc càng nặng nhọc.
“Ưm, thật phải như vậy sao? Tư thế này có vẻ rất lẳng lơ…”
Vân Vũ Phi không ngờ nổi tay thợ ảnh lại để nàng bày ra tư thế tràn đầy cám dỗ như thế. Tư thế đó chỉ có thực hiện khi làm tình với nam nhân.
Vân Vũ Phi liếc nhìn nơi háng đang nhô cao lên của tay thợ ảnh một cái, thầm nghĩ, chẳng lẽ tay thợ ảnh này đang tưởng tượng mình ân ái với nam nhân khác? Gã có tưởng tượng đang ân ái với mình không? A, hình như ướt rồi, tư thế này thật không chịu nổi.
“Đúng là tài sắc vẹn toàn, khiến cho tất cả nam nhân nhìn thấy em liền điên cuồng. Nào, dùng hai tay áp lên đồn bộ” Tay thợ ảnh chỉ cách thân thể Vân Vũ Phi không đến một thước. Ống kính của gã gần như có thể tóm được chân lông của Vân Vũ Phi.
“Em chẳng thèm tất cả nam nhân điên cuồng, em chỉ cần lão công của em điên cuồng là được. Ư” Vân Vũ Phi cong người đưa hai tay ra sau, áp lên bờ mông trắng nõn căng tròn của mình.
“A, lông của em có vẻ hơi nhiều, em đừng động đậy, để anh sửa sang giúp em một chút” Tay thợ ảnh đặt máy ảnh xuống, bước tới, vạch chiếc quần dây nhỏ xíu ra. Lọt vào mắt chính là một cúc hoa môn khép chặt cùng nhục huyệt khiến người ta điên cuồng. Nhục huyệt được một đám âm mao rậm rịt bao vây, nhưng nộn nhục màu phấn hồng vẫn có thể thấy rõ ràng.
“A, anh làm gì vậy?” Trái tim Vân Vũ Phi đập loạn lên.
“À, có mấy sợi lông rất tinh nghịch, anh nhét vào trong chỗ lõm giúp em” Tay thợ ảnh giải thích, còn lấy tay vén đám âm mao lòa xòa vào trong chỗ lõm ẩm ướt, rất không cẩn thận vừa khéo chạm vào múi thịt hồng mịn.
“A, anh đừng đụng vào đó” Toàn thân Vân Vũ Phi run lên, thiếu chút nữa bỏ mặc tư thế dâm đãng đó. Nàng thầm nghĩ, gã thợ ảnh này có phải là cố tình không? Thật xấu hổ quá, cái gì cũng để cho tay thợ ảnh này nhìn thấy hết rồi, gã còn chạm vào chỗ đó của mình, ngứa ngáy đến chết đi được.
“Không đụng vào chỗ nào? Có phải là chỗ này?” Tay thợ ảnh rất nghi hoặc lấy tay miết vào múi thịt màu phấn hồng một cái hỏi.
“A… phải, đúng là chỗ đó” Vân Vũ Phi không thể quỳ vững được nữa, cặp đùi ngọc của nàng nhũn ra, ngã đổ xuống chiếc ghế quý phi.
“Thật ngại quá, không cẩn thận đụng phải rồi, lần sau anh sẽ chú ý”
Vân Vũ Phi hờn dỗi: “Còn có lần sau sao?”
Gã thợ ảnh gãi gãi đầu, cười lỏn lẻn: “Đương nhiên, đương nhiên không có lần sau”
“Vậy… vận còn chụp không? Không chụp nữa em sẽ mặc y phục đó. Lát nữa bạn trai em tới, em thật không muốn để anh ấy nhìn thấy” Vân Vũ Phi nhớ tới Doãn Xuyên.
“Đương nhiên là chụp chứ, chỉ chụp một lần cuối cùng. Nào, anh muốn làm ướt nội y của em” Tay thợ ảnh quay người lấy một chai nước suối.
“Tại sao phải làm ướt?” Vân Vũ Phi cực kỳ khó xử. Nàng đã láng máng biết được ý đồ của gã thợ ảnh.
“Lúc trước chẳng phải anh đã nói muốn chụp nhũ phong của em sao? Bây giờ bắt đầu chụp thôi” Xem ra tay thợ anh không đạt mục đích không thôi.
“Ác, em. Không…” Vân Vũ Phi giận dỗi nói.
“Nghe lời đi mà, nhũ phong của em đẹp như vậy, nếu như mà không chụp, anh sẽ ôm hận suốt đời, cầu xin em đó” Tay thợ ảnh dường như nắm bắt được nhược điểm dễ mềm lòng của Vân Vũ Phi.
“Được. Được rồi, nước có lạnh không” Quả nhiên Vân Vũ Phi rất dễ xiêu lòng.
“Không lạnh, anh giội từ từ” Nói rồi, tay thợ ảnh rót nước vào nắp chai, sau đó nhỏ từng giọt lên mình Vân Vũ Phi.
Mảnh nội y kiểu dây đeo gợi cảm của Vân Vũ Phi vốn rất trong, sau khi thấm nước thì chẳng khác gì là không mặc gì. Lớp lụa mỏng dính sát vào nhũ phong. Gã thợ ảnh chỉ đổ bốn, năm nắp chai nước, đường nét cặp nhũ phong của Vân Vũ Phi đã hiện ra vô cùng rõ nét. Hai viên nhũ đầu màu phấn hồng bị nước lạnh làm cho giật mình, lập tức săn cứng lại, qua lớp nội y dính sát vào da thịt, tỏ ra cực kỳ dụ dỗ. Gã thợ ảnh liếm liếm đôi môi khô khốc.
“Ô… ướt hết cả rồi…” Lời Vân Vũ Phỉ một câu hai nghĩa, nàng vừa nói xong liền cảm thấy toàn thân bức bối cực kỳ khó chịu. Nước lạnh dội lên người không những không làm cho nàng tỉnh táo lại, mà còn khơi lên dục vọng của nàng. Nàng cảm giác bên dưới của mình ẩm ướt không sao kiểm soát được.
“Được rồi, giờ em vuốt ve nhũ phong của em, vuốt ve không ngừng, đúng rồi. Xoa nắn mạnh hơn chút” Gã thợ anh bấm máy lia lịa.
“Ư. Sờ như thế này à… Ư, thật khó chịu!” Vân Vũ Phi như mê đi, nàng như quỷ sai thần khiến hoàn toàn nghe theo lời chỉ dẫn của gã thợ ảnh, dùng sức xoa nắn nhũ phong của mình. Nhũ phong chịu sự vò nắn mạnh méo mó biến hình.
“Ài, không được, không được, em còn phải tưởng tượng, tưởng tượng bị một nam nhân xa lạ dùng tay xoa bóp nãi tử của em, hôn nãi tử của em” Tay thợ ảnh ngấm ngầm mở thắt lưng.
“Ai da, anh… anh cởi quần làm gì?” Vân Vũ Phi lửa dục phun trào nhìn thấy gã thợ ảnh đang cởi quần, trái tim nàng đập loạn thình thịch, giống như linh cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó. Nàng vừa thẹn vừa quýnh, chỉ cảm thấy trong cơ thể có một dòng thác đang cuộc chảy. Nàng đã không cách nào ngăn chặn cỗ lực lượng mạnh mẽ đó nữa.
Tay thợ ảnh lại ấp a ấp úng giải thích: “Trong phòng quá… quá nóng à!” Cũng không biết là ngột ngạt hay là khô nóng.
“Vậy chụp mau lên, bạn trai em sắp tới rồi” Vân Vũ Phi nhớ ra Doãn Xuyên sắp tới rồi, có lẽ đang trên đường tới rồi. Nhưng không hiểu vì sao, Vân Vũ Phi không những không ngăn chặn sự trêu ghẹo của tay thợ ảnh, mà còn cố tình thả lỏng cho sự vô lễ của gã thợ ảnh. Gã càng lúc càng lớn gan, càng lúc càng suồng sã.
Nhưng, từ ánh mắt hau háu của gã thợ ảnh, Vân Vũ Phi hiểu được hàm nghĩa của sự suồng sã. Nàng không cự tuyệt sự suồng sã, ngược lại còn cảm thấy rất kích thích, từ nơi sâu thẳm trong trái tim xao động nhanh chóng nảy ra một ý nghĩ hoang đường. Nàng khát vọng gã thợ anh chủ động chút, liều lĩnh chút, thậm chí có thể cưỡng bách làm nhục nàng.
Làm nhục? Ác… chẳng lẽ chính là cưỡng gian? Mình rất khao khát bị cưỡng gian sao? Không được, cưỡng gian thì quá sỉ nhục. Nhưng vì sao mình vừa nghĩ tới bị cưỡng gian liền ướt sũng vậy? Vân Vũ Phi tâm linh mê loạn tự hỏi tự trả lời.
“A, nãi tử của em càng lúc càng căng lên. Rất tuyệt, anh sờ thêm chút nữa, tăng nhiệt độ”
Tay thợ ảnh nghe nói bạn trai Vân Vũ Phi sắp sửa tới, dường như gã không chờ đợi được nữa, nữ nhân mỹ lệ gợi cảm trước mắt này đã giống như một con vịt, con vịt đã nấu chín, gã có thể để nàng bay mất sao? Gã nhào tới, ôm chầm lấy thân thể Vân Vũ Phi, dạo lướt vùng bụng dưới phẳng lì của nàng một cách trắng trợn.
“A, bây giờ em cảm giác giống như. Giống như đang bị nam nhân xa lạ ăn hiếp”
Hai chân Vân Vũ Phi không ngừng xiết vào nhau. Nàng không những cho phép tay thợ anh vuốt ve thân thể mình, nàng còn phối hợp nắm lấy tay gã thợ ảnh, một bên giả đò cự tuyệt, một bên lại ưỡn cao nhũ phong lên, thực sự lĩnh hội cảm giác bị nam nhân xa lạ trêu ghẹo.
“Đúng, từ từ em sẽ có cảm giác, hiệu quả ảnh chụp ra sẽ càng chân thực hơn. Nào, chúng ta tiếp tục thể nghiệm, thể nghiệm một chút.”
Tay thợ ảnh kéo tay Vân Vũ Phi ra, há to miệng ngậm lấy một ngọn nhũ phong cao vút, điên cuồng mút nút và nghiến ngấu. Ngọn nhũ phong kia cũng không may mắn tránh thoát, bị bàn tay tóm lấy, dùng sức xoa nắn. Bầu nhũ mềm mại biến thành muôn hình vạn trạng trong lòng bàn tay gã thợ ảnh. Thứ duy nhất không biến hình chính là nhũ đầu hồng hào. Nhũ đầu của Vân Vũ Phi rất đẹp, rất nõn nà, nhưng lúc này đã biến thành màu đỏ thắm. Thứ gì càng đỏ thắm càng dễ dàng khơi dậy dục vọng của con người.
“Ai da, sao anh thô lỗ như vậy? Anh sẽ không vô lễ thật sự với em chứ?” Vân Vũ Phi thở hổn hển, xinh tươi như vẽ. Nàng không biết vì sao nói ra hai từ “vô lễ”. Có lẽ nàng muốn kích thích nam nhân trước mặt này thêm chút nữa.
Tay thợ ảnh chú ý đến nhũ đầu của Vân Vũ Phi đang từ từ cứng lên. Đó là biểu hiện nữ nhân đã động tình. Gã cười hề hề một cách xấu xa nói: “Anh chỉ giả vờ vô lễ với em, vô lễ với nãi tử của em, đợi lát nữa chụp ảnh mới càng thêm mỹ cảm”
“A… thật sao?” Vân Vũ Phi cố ý mở rộng cặp đùi, để cho sắc đẹp trong chiếc quần dây màu da người hiện rõ ra.
“Đương… đương nhiên là thật. Không tin em cởi hết đồ ra xem” Thân thể tuyệt diệu, vùng đất thần bí, dòng suối uốn lượn, rừng cây rậm rạp. Thân thể gã thợ ảnh bùng cháy lên không thuốc gì cứu nổi. Chẳng có cách nào. Quả thực càng lúc càng nóng. Gã chỉ có thể cởi sạch toàn bộ y phục trên người.
“Ư? Sao anh cởi hết đến cả nội khố vậy? Anh định làm gì?” Vân Vũ Phi hoảng hốt lo sợ khép chặt cặp đùi đang mở rộng lại, hai tay càng bảo vệ che chắn cho những bộ phận quan trọng, giống như một con dê đáng thương. Nàng phát hiện dương cụ của gã thợ ảnh vừa to và dài, chẳng có chút văn nhã nào.
“Đừng lo, anh chỉ muốn chụp chung với em mấy tấm ảnh làm kỷ niệm thôi” Tay thợ ảnh cười dâm đãng. Tay gã tuần tra trên cặp đùi Vân Vũ Phi.
“Chụp chung thì cứ chụp chung, vì sao phải cởi sạch hết đồ ra vậy?” Vân Vũ Phi thật không hiểu nổi. Khuôn mặt nàng như cười mà không phải cười.
“Bởi vì anh muốn chụp chung với em mấy tấm ảnh ân ái làm kỷ niệm” Tay thợ ảnh cười gằn. Gã vừa chăm chú ngắm nhìn vùng tam giác đen nhánh rậm rạp của Vân Vũ Phi, vừa nhẹ nhàng tuốt dương cụ to lớn. Quy đầu tròn tròn đã ứa ra một chút dịch thể trong trong.
“Vậy không được, người ta đến thử áo cưới là để chuẩn bị kết hôn lấy chồng, không thể tùy tiện ân ái với nam nhân khác” Vân Vũ Phi ra sức lắc đầu.
“Không cần thiết phải ân ái thật. Anh chỉ muốn đưa đệ đệ đến gần tiểu huyệt, chụp mấy tấm hình chụp chung là được, có được không? Cầu xin em đấy tiểu Phi” Dáng vẻ gã thợ ảnh rất đáng thương.
“Anh cứ ăn hiếp người ta mềm lòng mãi, em… em có thể đồng ý với anh, nhưng anh không được chọc vào đâu đấy!” Vân Vũ Phi rất hảo tâm đáp ứng yêu cầu của gã thợ ảnh.
“Tốt quá, chỉ nói một lời, cảm ơn tiểu Phi, tiểu Phi vạn tuế”
Tay thợ ảnh đặt Vân Vũ Phi đang mềm nhũn xuống dưới thân, lấy tay vạch sợi dây nhỏ của chiếc quần dây, ưỡn thẳng nhục bổng to lớn, nhắm chuẩn múi thịt phấn hồng. Không ngờ, huyệt khẩu đã trơn ướt dính dấp. “Bựt” một tiếng, không ngờ nhục bổng tướng đã chọc vào cải cái quy đầu. Dư thế không giảm, phựt một cái đã thọc đến tận cùng tiểu huyệt.
“A. A… sao lại tiến vào, không phải đã nói không chọc vào cơ mà?” Vân Vũ Phi lớn tiếng kêu la.
“Không. Không thể trách anh. Chỗ đó của em trơn quá mức. Không cẩn thận, không cẩn thận thôi” Tay thợ anh cười hề hề.
“A. To quá…” Vân Vũ Phi rên lên, đôi mắt đẹp mơ màng, đôi tay ngọc trắng ngần ôm chặt lấy cổ gã thợ ảnh.
Tay thợ ảnh cố hết sức giang rộng cặp đùi đang giơ cao của Vân Vũ Phi, để cho bộ phận riêng tư của hai người đang kết hợp lại hướng về phía ống kính một máy ảnh tự động. Gã hưng phấn kêu lên: “Nhìn ống kính, chú ý nhìn ống kính” Vừa nói, gã vừa nhanh chóng lắc hông thọc vào rút ra. Do nhục huyệt đã sớm ướt sũng, những cú đâm thọc của tay thợ ảnh phát ra âm thanh ọt ọt.
“A. Anh. Anh mau dừng lại đi” Vân Vũ Phi ra sức đấm vào người gã thợ ảnh. Chỉ là lực nắm đấm của nàng xem ra chẳng khác gì việc gãi ngứa.
“Không dừng nổi thì biết làm sao?” Gã thợ ảnh cười. Gã trông có vẻ rất văn nhã, rất giống một sinh viên văn nhã.
“A. Anh gạt người, lão công của em sắp đến rồi, em… em phải nói với anh ấy” Nức nở nghẹn ngào, tóc tai rối loạn, Vân Vũ Phi sao mà đáng thương đến thế.
“Vậy cứ chọc cho đến khi lão công của em đến mới thôi” Con người cũng biến chất. Từ sinh viên văn nhã đến dã thú điên cuồng cũng chỉ cần vài giây thời gian mà thôi. Lúc này, tay thợ ảnh trông lại giống một con dã thú ngửi thấy mùi máu.
“Ư. Em phải mách lão công của em, nói anh cưỡng gian em…” Vân Vũ Phi khép đôi mắt đẹp lại, tưởng tượng có một nam nhân, một nam nhân rất thô lỗ ngang nhiên làm nhục nàng, giày vò nàng, sau cùng còn cưỡng gian nàng thô bạo ngoài đường phố.