Phần 3
Tôi và em nằm tận hưởng cái cảm giác mệt muốn đứt hơi, trong sự sung sướng tuyệt vời đó tầm 10 phút thì tôi ngồi dậy để dọn dẹp. Tôi đi lại cửa để bật đèn lên, không gian căn phòng đột nhiên sáng lên làm em giật mình lấy mền che cơ thể trần trụi mình lại.
Nhìn em lúng túng làm tôi mắc cười nên tôi tiến lại gần em để trêu chọc. Tôi ngồi xuống sát em nở một nụ cười, cúi người hôn lên môi em và khẽ nói:
– Nhìn mặt em hoảng hốt giống mới bị hiếp dâm quá.
– Anh là bị cáo của vụ này đó, từ đây về sau mà cà chớn thì biết tay với em.
Gương mặt em vui vẻ cùng lời nói dọa yêu.
Tôi tỏa vẻ đượm buồn ra khuôn mặt đáp em:
– Yêu em từ luật pháp đến giang hồ ai cũng đòi xử anh, yêu ai chẳng yêu đi yêu em cho khổ thế này.
Em choàng tay sau cổ kéo xuống hôn tôi, nói giọng thách thức:
– Thế tìm em khác đi, chiếm được thân thể tui rồi.
– Chưa, mới đánh dấu chủ quyền à. Mà anh không dại bỏ sung sướng đi tìm cái chết đâu.
Tôi khe khẽ bên tai em đáp lại.
– Em hết mệt chưa? Dọn dẹp mặc đồ vào đi ra, nằm ở đây lâu là lần cuối em gặp anh đó.
– Em còn ê ê ở chỗ đó, hai chân ê ẩm khó cử động luôn ấy.
– Vậy em nằm đó đi, để anh vệ sinh lại vợ thằng em ruột anh rồi anh dọn dẹp cho.
Tôi lấy hộp khăn giấy trên bàn học em đặt xuống giường, tay kéo chiếc mền phủ trên người em ra.
Bản năng trong em phản xạ lại hành động của tôi, em cố níu lại chiếc mền:
– A… a. A… em ngại!
Chiếc mền vượt ra khỏi bàn tay, em liền dùng bàn tay nhỏ bé đó che lại bím mình.
Tôi trợn mắt nhìn em, gạt tay em ra…
– Anh là gì mà ngại?
– Tại em chưa quen, lần đầu mà. Anh hung dữ với em…
Em đáp lại tôi với giọng nhõng nhẽo…
Ga niệm ướt và đổi màu đỏ nhạt nguyên một vùng xung quanh bím em. Tôi lấy khăn giấy lau hợp chất nhầy nhụa còn đọng lại trong bím em, màu đỏ át chế đi tinh dịch của tôi và em làm chiếc khăn đổi màu.
Tôi vứt chiếc khăn rồi tiếp tục lấy chiếc khác kỹ lưỡng lau đến khi khăn không còn đổi màu, tôi nghiên người em cẩn thận lau luôn phần mông em.
Tay tôi tán vào bờ mông trắng nõn mộng nước của em nói:
– Em mặc đồ vào đi tắm đi, đừng lăng qua đây dơ.
– Tay chân em bủn rủn làm biếng ngồi dậy quá.
– Nhõng nhẽo với anh hả? Nằm đi anh mặc đồ cho rồi anh về đó, ở lâu chắc có chuyện đó.
– Dạ…
Giọng em đáp kéo dài ra như chẳng muốn tôi về…
– Em đem tấm ga nệm giặt luôn nhe, trời tối rồi không biết hai thằng kia thức giờ nào.
Tôi cầm bộ đồ em trên tay chuẩn bị mặc vào cho em thì em ngồi dậy cầm bộ đồ nói:
– Anh mặc đồ về đi, em đi tắm rồi dọn dẹp.
Tôi chẳng lau chùi gì, mặc vội bộ đồ vào. Trong lòng tôi lo sợ không yên lẩm bẩm trong miệng không thành lời “cầu ra khỏi nhà an toàn.”
Mặc xong bộ đồ, tôi lại hôn em nồng nàn nói:
– Anh về tới nhắn tin cho. Anh yêu em!
Em cũng ôm chặt tôi lại nói:
– Em cũng yêu anh…
Tôi đứng sát cửa phòng im lặng một lúc xem bên ngoài có tiếng động không? Cảm giác an toàn tôi từ từ mở cánh cửa cẩn thận để không phát ra âm thanh quá to.
Tôi cố giữ bình tĩnh bước đi ra ngoài như chưa xảy ra chuyện gì, tôi hồi hộp khi bước qua ngang qua thằng an. Đến khi ra được đến cổng rào tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm, xách xe chạy thẳng về nhà.
Trên đường về nhà tôi lôi nỗi sợ có bầu ra suy nghĩ, nỗi sợ đã có trong tôi trước khi quan hệ. Tôi quyết định làm liều vì không cưỡng lại được dục vọng trong tôi và bỏ qua cơ hội này thì không biết đến khi nào mới được.
Tôi thấy em không nói gì đến nên tôi cũng im, để an toàn ra khỏi nhà em rồi về tôi sẽ nhắn tin nói với em sau.
Tôi chỉ được dạy là dùng bao cao su để tránh thai ngoài ra có biết làm sao đâu? Mà khi nảy lấy đâu ra bao cao su, tôi phải hỏi ai bây giờ?
Tôi hoàn toàn bất lực tìm câu trả lời trong suốt quãng đường đi. Cách nhà còn vài căn thì tôi chợt nghĩ ra nơi để hỏi, tôi quay xe chạy thẳng đến tiệm nét. Tôi lên hỏi google tìm cách giải quyết, tôi chăm chú đọc từng chữ một để hiểu rõ cách sử dụng, công dụng và tác dụng phụ.
Tâm trí tôi tập trung tuyệt đối vào bảng hướng dẫn sử dụng viên thuốc kia, mọi thứ xung quanh giờ đây chẳng sao nhãng được tôi nữa.
Tôi không biết chính xác mình đã ngồi bao lâu để hiểu về những viên thuốc đó, cuối cùng tôi cũng biết mình phải làm gì.
Theo những gì tôi vừa đọc được, thì đây đến trưa mai tôi phải đến hiệu thuốc mua viên thuốc ngừa thai 24 giờ cho em uống. Ngồi suy nghĩ xem hiệu thuốc nào vắng thì điện thoại trong túi quần run lên, là em gọi tôi.
– Anh nghe nè!
– Anh đang làm gì vậy? Sao em nhắn tin anh không trả lời?
– Nãy giờ anh không để ý, anh đang ở tiệm nét giờ chạy về nè.
Tôi trả lời em trong vô tư thật lòng. Em nghe tôi ở quán nét chưa về liền đổi giọng giận dữ quát tôi…
– Anh biết mấy giờ rồi chưa? Em cho anh 10 phút chạy về nhà gọi lại cho em.
– Anh chạy ra tiệm nét để xem… Tút… tút… tút…
Em cúp máy làm tôi chẳng kịp giải thích, nhìn lại đồng hồ đã 21 giờ 30 phút. Tôi vội vàng chạy thục mạng về nhà trước 10 phút, vào phòng cởi chiếc áo ra ngả lưng xuống giường gọi lại em.
Tôi thả lỏng người ra, nhắm nghiền mắt lại thư giãn sau một ngày căng thẳng và mệt mỏi. Tất cả chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi lúc ở trạng thái cuộc gọi chờ, giọng em cất lên làm tan biến mọi thứ.
– Anh nãy giờ đi đâu, đi với ai? Nói… tui mà không gọi anh chắc anh giấu tui luôn rồi. Miệng vừa nói yêu tui, mà về là yêu tới em khác chứ gì?
Tôi mệt mỏi tính trẻ con của em ghê, mà sau khi nghe em hỏi hàng tá câu như thế làm mình tức cười không chịu được.
– Hí… hí… hí…
– Anh vui khi làm tui đau lắm phải không? Anh còn cười nữa.
– Tính ép cung anh hay sao mà hỏi liên tục không cho trả lời vậy?
– Đó anh trả lời tui đi.
– Nảy anh về gần đến nhà rồi mà có công chuyện nên quay lại tiệm nét. Vừa xong là em điện thoại, anh không hay em nhắn tin.
– Về đến nhà rồi mà anh còn quay ra tiệm nét làm gì? Anh nghiện game hay nghiện em nào ở đó?
– Anh ra tiệm nét là vì em đó, cho em biết ở đó mà nói móc họng anh hoài đi.
– Sao mà vì em?
– Tý anh nhắn tin em, tối rồi anh nói không được.
– Ừ… m…
Em nghe theo lời tôi, mà giọng vẫn còn nghi ngờ.
– Cúp máy đi, anh tắm rồi nhắn tin cho. Anh chưa ăn uống tắm rửa gì hết, giờ người rã rời hết.
– Dạ… Anh tắm đi trễ lắm rồi.
… Bạn đang đọc truyện Biến cố cuộc đời tại nguồn: https://nongcuc.org/2024/05/bien-co-cuoc-doi.html
Cơ thể tôi mệt mỏi rã rời, đó là cái giá phải trả sau khi sung sướng sao? Cũng cố đứng lên lết cái xác đi tắm, bao nhiêu thứ bám trên người rồi. Còn phải tranh thủ nhắn tin cho em, để không yên ổn với em đâu.
Tắm ra tôi xuống bếp xem còn gì ăn không? Tôi thấy một khứa cá tra kho lạc. Đứng nhìn hồi lâu tôi dẹp vào lại vì sợ nuốt không nổi. Tôi lại tủ lạnh lấy bịch sữa tươi nút vội cho qua bữa, rồi tắt đèn vào phòng nhắn tin cho em.
– Anh Xong rồi nè.
– Anh ăn cơm luôn chưa?
– Anh mới uống bịch sữa tươi, nhìn cơm ăn không nổi.
– Nãy anh định nói chuyện gì?
– À… Trưa mai anh đưa viên thuốc cho em uống.
– Thuốc gì? Sao đưa em uống? Rồi liên quan gì đến việc anh ở nét?
– Em không sợ có bầu à? Anh ra nét để hỏi google mới biết đó.
– Hihi. Em là con gái nên cô cũng có dạy và tìm hiểu, em cũng định kêu anh mai mua cho em đó.
– Haizz… Làm anh ngồi cả buổi ngoài nét bỏ cả ăn.
– Em có biết đâu mà nói anh. Cũng quan tâm cho em quá nhỉ? Hí hí…
– Ghệ mình không quan tâm để thằng khác quan tâm à. Ngủ nhe em, cơ thể anh mệt mỏi quá ngủ trễ mai đi học không nổi nữa.
– Dạ. Anh ngủ ngon, mơ thấy em nhe! Em yêu anh <3…
– Em ngủ ngon, anh cũng yêu em.
Tôi quăng điện thoại sang một bên, kéo chiếc mền lên tay ôm chặt gối ôm chìm vào giấc ngủ.