Phần 10
Ngày tháng cứ trôi qua mà không thay đổi gì, tôi vẫn cứ úp mở với em, không nhắn tin theo đuổi quyết liệt như cuộc tình trước, mà im lặng cũng không, càng không rũ em đi chơi, mà cũng từ hôm em biết tôi thì cũng không thấy em bưng cơm lại quán nét như trước nữa, lâu lâu có người gọi cơm cũng là người khác bưng lại.
Đến một hôm, chẳng phải là cuối tuần. Tôi đang ngồi quán nét cũng đã hơn 8 giờ tối rồi, cũng đang định kết thúc trận game thì về nhà. Bỗng nhiên nhận được tin nhắn của em: “Anh có rảnh không?”
Tôi cũng khá bất ngờ khi nhận được tin nhắn, đọc tin nhắn còn cười đắc ý ảo tưởng về bản thân mình. Tôi cũng soạn vội vài từ trả lời lại em: “Cũng rãnh em, có gì không em?”
“Anh vào rước em đi vòng vòng chơi được không?”
Tôi như đứng hình trước dòng chữ trước mặt mình, tôi như chưa chấp nhận được đó là sự thật, ngồi đơ ra chẳng màng đến game làm trận đó thua bọn trong nét chửi bới tôi như tội đồ. Hoàn hồn lại tôi đáp: “Được, anh rước em ở đâu?”
“Anh biết nhà em không?”
“Biết, anh chạy vào nhà em hả?”
“Dạ, anh vào liền chưa? Để em lội bộ từ từ ra.”
“Anh vào liền.”
Tôi tắt máy, hớn hở lấy xe chạy đi làm nguyên quán nét nhìn tôi đầy thắc mắc. Tôi thấy em đang lội bộ bên đường nên quay đầu xe lại rước em, chỗ đấy cũng đã cách nhà em hơn 100m. Em lên xe tôi chở đi mà không nói một lời nào, tôi cũng không biết nói gì nên cũng im lặng đạp xe.
Đi được một đoạn cũng khá xa, tôi mới mở miệng nói được với em câu đầu tiên: “Đi đâu giờ em?”
Giọng em đáp một cách yếu ớt: “Vào công viên tìm ghế đá nào ngồi đi cho anh đỡ mệt.”
Tôi đạp xe ra thẳng công viên, chạy quanh một vòng công viên rồi tôi dừng lại ngay ghế đá hướng ra bờ hồ. Em bước xuống ngồi lên ghế đá, tôi đậu xe ngay ngắn lại rồi đi sau em, ngồi xuống cạnh em quay sang nhìn mới biết là em đang có chuyện buồn, gương mặt nhợt nhạt cùng đôi mắt sưng húp lên chắc do vừa khóc lúc nảy.
Tôi nhỏ nhẹ hỏi: “Em đang có chuyện gì à?”
Em vung tay vén mái tóc nhìn tôi đáp: “Chuyện gia đình thôi anh, cũng không có gì.”
Nghe em nói thế tôi cũng không biết nói gì dù trong lòng đang cố tìm cách làm cho em vui. Em hướng đôi mắt nhìn ra phía hồ nước phẳng lặng, một đôi mắt vô hồn buồn xa xăm. Cái khung cảnh xung quanh cũng đang vuốt ve nổi buồn của em, đường lưa thưa chỉ một vài người qua lại, tiếng ve vang khắp một khu, cùng những cơn gió nhẹ thổi qua từng đợt. Chúng tôi cứ thế ngồi cạnh nhau, không ai nói thêm câu gì. Ngồi trầm ngâm một lúc thì em chỉnh lại tướng ngồi, nhìn sang tôi mặt em đã tươi tắn hơn nói: “Em xin lỗi vì tối rồi còn làm phiền anh như thế.”
Ánh mắt của em nhìn tôi làm tôi bối rối khó tả, tôi đưa tay lên rãi đầu để che đi sự bối rối của mình đáp: “Đâu có gì đâu phải xin lỗi em.”
Chúng tôi dần xóa khoảng cách với nhau…
“Mấy giờ anh về? Về trễ quá có bị la không?”
“Nhà anh cũng dễ không sao đâu em, khi nào em về thì anh về.”
Lúc đó cũng đã gần 10 giờ đêm, ở quê tôi thì giờ này người dân đã ngon giấc cả rồi, ngoài đường chẳng được mấy người qua lại. Trả lời em là thế chứ đêm nay về bị chửi là chắc, suy nghĩ vừa vụt qua thì điện thoại tôi đã vang lên, mẹ tôi gọi: “Dạ, con nghe mẹ.”
Giọng mẹ tôi không dám nói lớn: “Về chưa? Nay đi đâu giờ chưa về?”
“Dạ tý con về liền, mẹ ngủ đi.”
“Riết về, ổng sĩn đó đi nhẹ nhẹ thôi ổng chửi um xùm lên.”
“Dạ…”
Tôi đang loay hoay bỏ điện thoại túi thì giọng em cất lên: “Mình về anh cũng tối rồi để mẹ anh chờ.”
Xem ra em cũng tinh tế phết, không có câu nói đó của em thì tôi cũng chẳng biết phải nói gì để mình đỡ quê. Chúng tôi cùng bước ra phía chiếc xe, em ngồi lên phía sau tôi đạp từ từ băng qua các nẻo đường, tôi đạp xe rất chậm để kéo dài thời gian, em thì lại nghĩ cho tôi sợ về bị la nên em nói: “Anh mệt không, em đạp tiếp một chân cho.”
Ngày xưa cái thời chúng tôi thường thế, mỗi người một chân cùng nhau đạp, cái hình ảnh đó tuy đơn giản nhưng cái tình cảm lúc đó khó phai lắm.
Tôi có phải là mệt đạp không nổi đâu nên tôi nói: “Không, em cứ ngồi đi.”
Nhưng em thì quá thiệt tình khăng khăng bắt tôi bỏ một chân gát lên sườn xe để em đưa chân mình ra phía trước đạp phụ tôi, không nói được lời nào sau sự quyết liệt của em nên tôi cũng đành làm theo. Khi em một chân lên đạp phụ tôi thì tôi lại thấy lúc nãy mình từ chối là ngu thế nhỉ? Các ông biết tại sao không? Do em ôm tôi các ông ạ, lúc đầu thì chỉ là nắm phía ngoài áo rồi từ từ ôm vào eo tôi luôn. Khi đạp từ phía sau như thế thì bắt buộc cơ thể em phải vững mới có thể đạp thoải mái được.
Tôi vừa bất ngờ, vừa sung sướng các ông ạ chả lẽ quay đầu chạy thêm mấy vòng nửa.
… Bạn đang đọc truyện Biến cố cuộc đời tại nguồn: https://nongcuc.org/2024/05/bien-co-cuoc-doi.html
Đêm đó về đến nhà tôi đã thấy tin nhắn của em: “Anh về đến nhà nhắn tin em nhe.”
Tôi nghĩ trong bụng là em nó bật đèn rồi đây. Đi vào nhà chẳng dám lên tiếng động sợ ba tôi chửi, vừa vào phòng đóng cửa lại tôi liền trả lời em: “Anh về đến rồi, em có ngủ chưa?”
Bấm gửi tin xong tôi liền tranh thủ thay bộ đồ ra, tay chân quýnh quáng cả lên chẳng để phí một giây nào, xong là bay lên giường chụp lấy cái điện thoại:
“Em chưa buồn ngủ, anh có ngủ chưa?”
“Anh chưa, bình thường anh cũng ngủ trễ lắm.” (Cái này là xạo lòng, tôi đến tận bây giờ cũng ngủ sớm lắm chả mấy khi thức qua 10h cả, chỉ những lúc như này mới thức nổi thôi.)
“Về trễ anh có bị ba mẹ la không?”
Đêm đó tôi nhắn tin với em đến tận 3 giờ đêm, sức mạnh của tình yêu nó kinh thật các ông ạ. Tôi và em tâm sự với nhau đủ điều, còn hẹn cả sáng hôm sau em ghé chở tôi đi học (mặc dù nhà tôi cạnh trường) nhưng sáng vào trường cùng với gái nó oách lắm anh em ạ. Tôi thề là hôm nó tôi như minh tinh của trường, bao nhiêu con mắt điều đổ nhìn về tôi, bao nhiêu cái miệng bàn tán chuyện của chúng tôi. Cảm giác vừa vui, vừa quê lại vừa hạnh diện, nói chung là hầm bà lằng.
Tôi cũng không tỏ tình hay một tin nhắn nào hỏi em đồng ý làm bạn gái tôi không, tôi xem em là người yêu tôi ngay ngày hôm đó luôn các ông ạ.
Tôi diễn tả về Thảo cho các ông dễ hình dung hơn thế này. Bắt đầu từ vụ em nó buồn khóc sưng cả mắt lên rồi kêu tôi rước đi chơi đó, là do mẹ em làm ăn thất bại kiểu thiếu nợ, rồi cũng có người nợ lại mẹ em cũng gần bằng số nợ nhưng đa số là bà con dòng họ trong nhà mà đi đòi thì kiểu bị nói ngang hoặc còn tỏa thái độ trách móc kiểu thế, ba em thì ngày nào cũng nhậu say rồi về chửi rủa có khi đánh đập mẹ em nên hôm đó em mới kêu tôi rước.
Em là một cô gái rất giỏi so với bạn bè, quán cơm gần nét tôi thường ăn là của mẹ em với dì bán rãnh thì em ở đó phụ. Em còn làm phục vụ quán cà phê TH kế quán nét, mà quán đó là của cậu ruột em (tôi lúc biết giật hết cả mình anh em ạ, vì năm đó quán cà phê đó được xem là to nhất thành phố tôi). Mà chính vì thế tôi càng nể phục em, tính em không ỷ lại vào gia đình, tôi nghe em kể lại từ lớp 6 đã ra rửa ly cho quán của Cậu em để lấy tiền đi học. Từ khi tôi biết em là gia đình em có chuyện tuy không phải là trốn nợ hay bị người ta dí, gia đình em chỉ trả hàng tháng từ từ thôi nhưng em nói với tôi là em sẽ kiếm tiền phụ mẹ nhanh trả hết nợ để cố gắng không bị người ta khinh (chủ yếu là bà con đấy anh em, em uất ức chuyện đó). Tôi nghe em nói thế cũng chỉ gật gù động viên thôi, nhiều khi còn nghĩ em nói quá do lúc đó em mới 15 16 tuổi, tôi lúc đó suốt ngày chỉ biết xè tay xin tiền mẹ đi chơi nét nói chi là phụ mẹ trả nợ như em.
Nhưng Thảo thì khác các ông ạ, nghị lực bên trong em rất lớn, đến giờ đã 12 năm rồi mà thật sự tôi chưa thấy người con gái nào như em. Từ bữa em tâm sự chuyện trả nợ phụ mẹ với tôi xong là em bắt tay vào việc luôn, em đóng cái tủ kính nhỏ để bán gỏi cuốn buổi chiều trước quán cơm của mẹ em. Từ đó thì thời gian rảnh với em dường như không có, đi học, trưa phụ mẹ bán cơm, chuẩn bị nguyên liệu chiều bán gỏi cuốn, nhiều lúc tối qua chạy bàn quán cà phê nữa, hôm nào qua quán cà phê thì mẹ em ngồi bán gỏi cuốn giúp em.
Em thì quá bận rộn, tôi thì lúc đó quá nghiện game nên chuyện đi chơi cũng rất ít, chỉ tối hôm nào em bán hết sớm hoặc quán cà phê vắng khách thì chúng tôi lượn vài vòng thành phố là về. Còn nhắn tin, tâm sự với nhau dường như chúng tôi không quên ngày nào, đêm về là chúng tôi chia sẻ buồn vui cho nhau nghe. Thời điểm đó với tôi cuộc sống đầy đủ cực, có thể chơi game, có người yêu, có người tâm sự, mỗi ngày trôi qua với tôi điều bình yên và hạnh phúc.
Để tôi diễn tả ngoại hình của Thảo cho các ông dễ hình dung thế này, em cao tầm 1m65 nặng 48kg nói chung thân hình đầy đặn cái gì cũng vừa phải, mặt em thì không quá xinh cũng không quá tệ nhìn chung là hơn trung bình, đặc biệt mặt em không bao giờ trang điểm từ xưa đến giờ, em chỉ dùng son môi mỗi khi ra ngoài.
Đối với tôi là em khá xinh, cũng là gu của tôi, à với lúc tôi cua em cũng đang có rất nhiều thằng đang theo đuổi sau này nghe em nói thế. Em nói mấy thằng kia nhắn tin, gọi em suốt cả ngày, lo cho em từng miếng ăn giấc ngủ. Tôi hỏi vậy sao em chọn tôi thì em nói do em tò mò, tò mò vì tôi khác với mấy thằng kia, biết là tôi thích em mà chả thấy nhắn tin hay gọi điện gì, lâu lâu nhắn vài tin rồi im. Nghe em nói mà tôi cười thầm trong bụng, chẳng qua là nghiện game quá thôi, mà cái chiêu đó cũng hay phết chứ anh em, kkkk vô tình làm tui lụm được bí kíp. Kkkk…
Tôi và Thảo yêu nhau trong vô thức của tuổi chập chững lớn, lúc đó đối với tôi tình yêu tuyệt đẹp, hầu như không có cãi nhau hay xảy ra bất kỳ chuyện gì cả. Thảo lo cho tôi từng miếng ăn đến giấc ngủ, tôi không chẳng biết vì sao em lại yêu tôi đến thế, bạn bè ai nhìn vào cũng nói là tôi may mắn mà tôi cũng thấy vậy thật vì để nhìn xung quanh mà đánh giá tôi thì dưới trung bình.
Năm lớp 11 đó của tôi kết thúc với học lực khá và đứng hạng 20/39 người, ba tôi chửi và cấm tôi đi chơi, không những chửi một mình tôi mà mẹ tôi mới là người bị ba tôi chửi nhiều nhất. Tôi bắt đầu thay đổi tính cách và tạo khoảng cách với gia đình nhất là ba, tôi trách vì sao gia đình lại không hiểu mình. Ba bắt tôi phải đăng ký học thêm hè để chuẩn bị bước vào năm cuối cấp và thi đại học, tôi vẫn nghe theo lời ba đi học để sau giờ học có thể chui vào quán nét.
Mùa hè năm đó tôi cũng dụ Thảo vào cà phê tum lần đầu tiên, là lúc nghỉ hè nên em có thời gian rảnh để tôi đưa vào đó. Tôi xin phép sẽ không kể chi tiết đó vì tôi rất tôn trọng và nể phục em mặc dù tên đã được thay đổi, mà cuộc tình với Thảo tôi hèn lắm các ông ạ, đi tum đôi khi để em trả tiền nữa cơ vì lúc đó em đã làm nhiều việc kiếm tiền rồi còn tôi thì long bông chơi game phải xin tiền mẹ.
Những ngày hè cũng nhanh chóng qua đi, tôi bước vào năm cuối cấp 3. Một năm rất quan trọng của thời học sinh, năm như quyết định cả cuộc đời sau này nhưng tôi thì lại chẳng mấy quan tâm đến việc học. Tôi dồn hết thời gian rảnh vào game vì năm đó Việt Nam ta bắt đầu công nhận môn thể thao điện tử, những giải đấu LMHT lớn bắt đầu được tổ chức, tôi hay team tôi cũng mang trong mình ước mơ chinh phục các giải đấu đó và cao nhất là đại diện Việt Nam đi thi đấu. Team tôi nghiêm túc việc đó khi đăng ký thi đấu giải toàn miền nam, niềm tin tôi đặt vào nó cao đến mức không màn đến việc học khi anh Tài (là người đã dẫn tôi đi Sg chơi đấy) đã kêu một người em từ Mỹ về để cùng team tôi đi thi đấu (anh đó chơi vị trí đi rừng mà team tôi đang thiếu, mà phải nói anh đó đánh hay cực.)
Tôi dường như chẳng để chữ nào vào đầu, suốt ngày chỉ mơ mộng giấc mơ trở thành một game thủ chuyên nghiệp nên thành tích học tập của tôi cứ thế ngày càng tuột dốc. Tôi bắt đầu cãi nhau với ba, mẹ tôi là người phải chịu đựng ba chửi nhiều nhất, cả việc mẹ là người bao che cho tôi chơi game nữa. (Viết đến đây lại thương mẹ, tôi đã làm cho mẹ khổ quá nhiều vì tôi). Lúc đấy tôi đặt 100% niềm tin và hy vọng vào game sẽ thay đổi cuộc đời tôi, nên tôi xem nhẹ việc học cực. Đến ngày thi đấu team tôi rất tự tin, chúng tôi thắng những trận đầu tiên rất dễ dàng và áp đảo, ban tổ chức giải đấu cũng đánh giá rất cao team của tôi và nhất là vị trí đi rừng (anh từ Mỹ về đấy). Nhưng tự tin quá thì lại nhận về cái kết cũng rất buồn các ông ạ, khi vào đến chung kết team của tôi đã thua, thế là giấc mơ của tôi đã không thành hiện thực. Tôi cũng vì thế mà tâm trạng thất thường, đỉnh điểm là hôm đó đi học tôi cãi nhau với giáo viên (tôi không nhớ rõ lý do tại sao). Hôm đó tôi đứng lên cãi nhau với cô dạy môn lịch sử rồi bước ra ngoài đi về luôn.
Chiều hôm đấy có sđt lạ gọi cho tôi, nghe máy thì đó là thầy Thành (thầy dạy môn tin học). Thầy hẹn gặp tôi để nói chuyện, nghe thế là tôi đã biết chuyện chẳng lành rồi. Gặp thầy thì tôi mới biết là nhà trường sắp đình chỉ năm học đó của tôi, nghe tin tôi như chết lặng, ba tôi mà biết tin đó chắc tôi không sống nổi với ông. Thầy hỏi tôi tại sao làm như thế, thầy như không tin tôi lại như thế, thầy cứ hỏi tôi có gì khuất mắt hay oan ức gì không để thầy giúp. Do tôi trước đó rất ngoan, học cũng giỏi nên thầy cũng rất thương tôi, lại là năm cuối cấp thi đại học nên thầy rất nhiệt tình giúp tôi, nhưng làm thì nhận chứ biết sao giờ.
Cuối cùng thầy kêu tôi dẫn gia đình vào gặp để thấy giúp tôi chuyển sang trường khác, hôm đó là ngày thật sự tồi tệ với tôi, sợ ba biết nên tôi chỉ hủ hỉ với mẹ chuyện đó và kêu mẹ đừng cho ba biết. Mẹ tôi lần nữa khóc vì tôi, nhưng mẹ thì luôn thương con mà bà đã giấu ba và âm thầm chuyển trường cho tôi. Theo lời giới thiệu của thầy Thành tôi chuyển sang trường Trung Tâm Giáo Dục Thường Xuyên (TTGDTX) nơi toàn là học sinh cá biệt, tôi đã hứa với mẹ sẽ bỏ game và cố gắng đỗ đại học. Tôi cũng bỏ game theo lời hứa để tập trung vào việc học, mà cũng không hẳn là bỏ luôn liền mà lúc nào rãnh mới chơi. Sang đây có bạn bè mới, môi trường mới, mà người ta nói chơi với bạn thế nào thì mình sẽ thế đấy không sai các ông ạ. Sang đây bạn bè toàn gái gú, tôi cũng không ngoại lệ.
… Bạn đang đọc truyện Biến cố cuộc đời tại nguồn: https://nongcuc.org/2024/05/bien-co-cuoc-doi.html
Việc tôi chuyển trường chỉ có mẹ biết và mẹ cũng giấu không cho ba biết đến tận giờ, lúc tôi chuyển sang TTGDTX là chuẩn bị thi HK1 luôn không có thầy Thành giúp chắc tôi đã phải chờ năm sau học lại rồi, như thế thì chắc ba tôi giết tôi luôn. Nên cho tôi xin phép viết thêm lời cảm ơn gửi đến thầy ở đoạn này, mặc dù tôi sau này tôi đã gặp và cảm ơn thầy rất nhiều lần. “Em xin một lần nữa chân thành cảm ơn Thầy.”
Tính tôi hòa đồng lại chẳng bao giờ muốn hơn thua với ai, lại chịu đi chơi với học cũng tốt hơn các bạn bên đấy nên tôi nhanh chóng được các bạn (gọi bạn thế thôi chứ toàn lớn tuổi hơn) quý mến. Từ lúc tôi chuyển vào các bạn xem tôi như một “vị cứu tinh” trong những giờ kiểm tra ấy, thi học kỳ 1 tôi cũng đứng nhất lớp. Cái cảm giác bỗng dưng được xem trọng nó sướng vãi các ông ạ (nhất là con gái).
Tôi ngồi cạnh con Hương (tên đã được thay đổi), nó lớn hơn tôi 1 tuổi, tướng nó thì cao cực đến 1m70 mấy (tôi cao 1m68 mà nó hơn tôi đến 1 cái đầu). Mặt nó xinh theo kiểu mộc mạc (xưa giờ gu tôi thích mặt mộc), ngực thì lép (cũng có nhô lên chứ không như sân bay), mông nó thì bao to đặc biệt long tay nhiều kinh khủng. Tôi lúc nào cũng chỉ bài cho nó nên nó cũng khá có cảm tình với tôi, cộng thêm tôi cũng không ưa giỡn kiểu quá trớn (kiểu bên ngoài tôi nghiêm túc) nên nó cũng thường rũ tôi đi ăn uống, 2 đứa cũng thường nhắn tin tâm sự với nhau. Tôi lúc đầu chả nghĩ gì sâu xa đâu, do tôi đang quen Thảo rồi nên chỉ xem Hương như người bạn mới thôi (cái này thật lòng, bạn bè bên đây sành sỏi hơn tôi nhiều lắm, tôi như thằng khờ trong môi trường mới chỉ được cái học giỏi hơn thôi).
Nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, tôi và Hương nhắn tin rồi cặp kè bên nhau suốt như đang yêu nhau, bạn bè trong lớp suốt ngày cũng chọc ghẹo hai đứa tôi. Dần dần tôi cũng đặt tình cảm ở Hương nhiều hơn cả Thảo, do tôi và Hương gặp nhau hằng ngày, cả nhắn tin cũng nhiều hơn Thảo. Còn Thảo thì hầu như không có thời gian rảnh, đêm về nhắn đôi ba tin là ngủ, Thảo không hề biết biết chuyện tôi với Hương và cả Hương cũng không biết chuyện tôi đã có người yêu. Tuổi đó thì nhu cầu sinh lý cực cao, Thảo thì hầu như không có thời gian mà tôi thấy em tần tảo như thế cũng không đòi hỏi ở em nhiều. Còn Hương thì tôi thèm chảy cả nước bọt, mà cũng chỉ quay tay thôi chứ chưa dám nghĩ đến việc xa hơn là chịch em đâu. Nhìn lông tay với mông Hương thế kia thì tôi cũng biết là rất dâm, với toàn mặc đồ nhỏ màu nổi đi học nhiều hôm ngồi cạnh mà thằng em lúc nào cũng cứng ngắc, đôi lúc Hương giỡn hay nhắn tin với tôi cũng đề cập đến mấy vấn đề sinh lý mà chắc do tôi lúc đó hiền quá.
Mãi đến mấy tháng sau đã kết thúc năm 12, đang chuẩn bị thi đại học. Hôm đó vào buổi tối cũng đã 8 giờ hơn, đang ở quán nét thì Hương gọi tôi: “Ông đang ở đâu thế?”
“Tui đang chơi game, có gì không?”
“Tui buồn quá, đi chơi với tui được không?”
“A… a… a… hôm khác được không? Nay tui có việc rồi.”
Không phải là không muốn đi, mà ngặt đời cái là tôi đã có hẹn với Thảo, đang đợi em dọn dẹp xong là đi, cũng hơn tuần rồi tôi với Thảo chưa gặp mặt nhau hôm nay em bán hết sớm mới có thời gian đi chơi.
“Có việc gì? Tui không quan trọng bằng game luôn hả? Giờ đang có chuyện buồn cần ông tâm sự mà kêu bữa nào.”
Lúc này nghe kỹ giọng của Hương hơi khác thường ngày sao ấy mà tôi cũng không bận tâm mấy, giữa người yêu với bạn chả lẽ đi với bạn bỏ người yêu. Với thêm lý do là còn sớm định tranh thủ đưa người yêu vào cà phê tum, trong người cũng rạo rực lắm rồi.
“Không phải game quan trọng mà tý tui đi công chuyện rồi, có hẹn trước rồi á mai được không?”
Giọng Hương nói lần này tôi mới biết là Hương đang say và hình như là đang khóc: “Nhiều khi mai ông không còn gặp tui nữa đâu, vậy thôi ông đi đi.”
Nghe Hương nói câu đó làm tôi hoảng kinh khủng, cứ như là Hương chuẩn bị làm gì dại dột ấy. Tôi đứng hình một lúc rồi nói: “Nói gì nghe ghê quá vậy”
“Vậy thôi nhe!”
Nghe thế tôi lại càng thêm lo: “Ông đang ở đâu tui chạy ra”
“Ông có hẹn đi đi, không cần phải lo cho tui đâu”
Má khổ vãi nồi, bây giờ còn phải xuống giọng vuốt ngược lại nữa: “Người ta bận mới hẹn hôm khác rồi, đang ở đâu tui ra”
“Ông chạy qua bờ kè công viên đi, tui đang ở đây nè”
Vừa tắt máy thì thấy tin nhắn của Thảo: “Anh lội bộ vào hẻm đi, em chạy lại”
Hai chuyện trùng một lúc làm tôi muốn điên cái đầu, vừa bên kia xong giờ đến bên đây. Tôi phải nhắn lại nói dối Thảo: “Mẹ mới gọi anh về nhà có việc rồi, em về đi mai bán hết sớm thì đi chơi nhe em”
Thảo không nghi ngờ gì tôi cả, em lúc nào cũng tin tưởng tôi nên em đồng ý ngay: “Dạ, anh về liền đi chắc có chuyện gì mẹ mới gọi đó. Tối rãnh nhắn tin em”
Tôi xách xe chạy qua Hương mà trong lòng cứ bị cắn rứt với Thảo, mà biết làm thế nào bây giờ lỡ Hương có chuyện gì tôi cắn rứt chắc đến hết đời luôn quá.