Phần 32
Hắn vẫn chưa muốn xong, vẫn còn miếng thịt ba rọi(béo) và đầu cà rốt chưa xử lý, món này của hắn là sẽ tên là Chả phượng hoàng.
Hắn mang tất cả nguyên liệu cần thiết đi xay nhỏ, cuốn vào lá rong biển và mang đi hấp vào nồi cách thủy, loại lửa dùng để đốt tất nhiên là Thái Dương Chân Hỏa rồi, vì hắn không muốn mấy con bò kia đợi hắn lâu.
Ngay thời điểm hắn vừa mở nồi hấp cách thủy ra, mấy cuộn chả gói lá rong biển kia bốc lên mùi hương đậm đà xộc thẳng vào mũi tất cả những con người ở chỗ này làm bụng ai cũng muốn đánh trống cả.
Vũ nhanh tay mang thái miếng rất gọn và đẹp mắt, hắn trang trí đúng như tên món ăn: Chả phượng hoàng. Đó là lý do hắn làm ra cái đầu bằng cà rốt kia. Nhìn ngắm con phượng hoàng của hắn làm mà ai cũng muốn xông vào thịt.
– Xong rồi!
Vũ đưa cả ba món ăn lên trên một cái khay lớn, Hắc kim rất khỏe mạnh nên việc đỡ chiếc đĩa trên cánh tay là chuyện ruồi muỗi, mặt hắn bắt đầu trở nên nghiêm túc giống mấy anh phục vụ, nghiêng chiếc đĩa ra và nói:
– Sư phụ, mời nàng nếm thử đi ạ!
Hắn hướng đến Ngọc, tất nhiên là nàng làm sao từ chối được.
Nàng run run tay cầm lấy đôi đũa và từ từ gắp miếng chả phượng hoàng đưa lên miệng. Từng động tác của nàng làm ai nấy ở đây đều nuốt nước bọt.
Khi miếng chả rơi vào miệng, nàng nhắm mắt lại trông rất phê pha, toàn thân cứng đờ và trở nên bất động. Điều này làm mọi người không thể ngồi nhìn mà chuyển qua đứng.
– Lần đầu tiên ta được ăn một món ngon như vậy, cảm giác lúc ăn vào cứ như thả hồn vào trời đất vậy, thật sự quá hoàn hảo.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ đến khi ăn thử, và nó tuyệt vời y như những gì nàng ta nói, nhìn cái cảnh này mà Vũ rất muốn thả thuốc kích dục, y như những gì hắn từng làm với Ngọc.
Bữa trưa hôm đó rất vui vẻ và hạnh fuck, mọi người cứ khen lấy khen để làm Vũ sướng gần lên đỉnh, nhưng mà cái gì cũng có giá của nó hết, để làm được như bây giờ thì khi xưa hắn đã từng rất khổ sở.
Vũ bắt đầu nhớ lại ở kiếp trước, ngoài việc ngồi chơi game hàng giờ hắn còn rất đam mê với công việc bếp núc, ngoài những món ăn tự nấu hàng ngày, hắn còn mua rất nhiều đồ ăn hết hạn sử dụng về để tập luyện.
Có một đêm hắn sử dụng đến hàng trăm củ cà rốt hết hạn chỉ với mục đích tỉa thành đầu con phượng hoàng. Đến kiếp này hắn mải mê tu luyện đánh nhau nên việc bếp núc phải gác lại lâu lâu mới động vào, nhưng đẳng cấp nó vẫn bám theo linh hồn từ kiếp này sang kiếp khác.
Đồ ăn thức uống với hắn là một thứ rất quan trọng, phàm ăn và lãng phí thức ăn với hắn là một đại tội cực kỳ lớn, chính vì vậy mà kiếp trước gia đình hắn để lại rất nhiều tiền nhưng hắn chỉ dám mua đồ ăn hết hạn về để luyện tập và thí nghiệm. Đôi lúc chỉ chờ siêu thị sale hắn mới dám quất.
Hạnh fuck bay mất khi hắn phải rửa bát, ăn xong đứa nào đứa nấy đi ngủ hết, hắn tự hỏi sao lúc ăn thì khen ngon lên tận mây xanh, lúc hắn rửa bát thì đứa nào cũng mắc bệnh câm và điếc. Chả nhẽ hắn lại đánh thuốc xổ với thuốc kích dục vào cho biết mặt.
Vừa dọn dẹp xong thì hắn lại phải đi tìm chỗ nghỉ ngơi, xung quanh không có cây to làm hắn phải trải chiếu ra ngủ, hắn quyết định ngủ ngồi để nhỡ đâu có ai đó làm ý đồ xấu còn biết mà tránh. Rừng thiêng nước độc hắn sợ một băng cướp nữ nào đó xông ra hiếp dâm thì khốn nạn.
Kiểu ngủ như vậy hắn thấy rất khó làm quen, đành phải lấy que ra chống để không bị gục xuống đất, giống dáng ngồi của đấng vãi cả loằn.
Một lúc sau…
– Chiu! Trúng nè!
Một quả cầu lửa hướng đến người Vũ, tác giả của nó không ai khác ngoài chị Ngọc, nàng ta muốn thử nghiệm phản xạ của thằng em như thế nào.
– Ai đó?
Vũ nghe thấy tiếng xé gió, hắn lăn qua một bên và né được quả cầu lửa kia, cái chiếu hắn vừa ngồi lập tức bay màu bởi sự tàn nhẫn của chị ta.
– Dậy thôi em!
Ngọc lên tiếng làm Vũ liền hiểu ra, hắn không thèm đáp lại mà chạy đi rửa mặt cho đỡ mệt, hết hồn với cách báo thức của sư phụ. Nếu hắn là thằng Tập sự thì tỉ lệ hắn che chở cho cái chiếu là 80%.
Khi chờ mọi người tập hợp đầy đủ, Ngọc cầm một cuốn sổ tay và nói:
– Ta sẽ ghi lại những gì mà các em phải làm được vào đây. Đầu tiên hãy khai báo cấp độ cho ta nghe xem nào.
– Em là Tập sự cấp 6!
Tiến phát biểu trước, cậu ta đã từng rất tự tin vào tốc độ tu luyện của mình lúc mới vào học, cho đến ngày cậu ta nhận ra thằng Vũ tu luyện còn thần thánh hơn cả mình. Nhưng Tiến đâu biết rằng núi còn cao hơn những gì hắn thấy hiện tại.
– Hai đứa em là Tập sự cấp 5!
Hai chị em họ lên tiếng, so với lứa tuổi này thì Tập sự cấp 5 cũng thuộc hàng khá hơn rất nhiều đứa khác rồi, Hải Yến và Thanh Lệ lúc mới vào học được xem là tu luyện rất nhanh.
Thời điểm lúc khảo sát đã đạt tới cấp 4, lọt vào hàng top và được lựa chọn, thằng Vũ lúc được chọn mới chỉ Mạo cấp 3, hắn được vào đội đi đấu giải vì hắn là thằng đã quẩy tung cả cái khối lớp 10 và được Hiệu phó chú ý.
Mọi người nhìn sang thằng Vũ, hắn ta chỉ ngơ ngác trả lời:
– Em cấp 7.
– Nói dối!
Ngọc phản biện lại, với khả năng của thằng Vũ thể hiện ra thì nàng ta tin rằng hắn chắc chắn phải trên Chiến binh, vì hôm nay mọi người thấy hắn sử dụng nguyên tố lửa.
– Ơ! Em nói thật mà?
– Hôm nay mày còn xài lửa đốt như rạp xiếc, Tập sự không thể làm được trò đó.
Tiến hùa theo, cậu ta hình như vẫn cay vụ sáng nay. Cái này gọi là Tiến cơ hội, Tiến tranh thủ.
– Huhu, mọi người nhìn vào là biết em cấp độ mấy mà, cái sáng nay em làm là ảo thuật em học ở người ta thôi. Xem này!
Hắn hái một bông hoa dại cầm trên tay, lấy chiếc khăn che bàn tay lại và bắt đầu giả thần giả quỷ để chứng minh việc mình làm chỉ là ảo thuật.
Đen cho mọi người vì đó là bàn tay trái của hắn, Hắc Kim có thể làm rất nhiều trò nên việc tiêu hủy bông hoa thành vụn cát chỉ là trò hề.
– Đấy! Thấy chưa? Bông hoa biến mất rồi.
Vừa nói hắn vừa cởi áo ra để chứng minh mình không dấu trong áo, mọi người cũng không cảm thấy bông hoa bị tiêu diệt nên tạm tin tưởng đó là trò ảo thuật. Tim hắn đập thình thịch vì hắn đâu có biết ảo thuật cái nồi gì, hắn chỉ biết gạ đ*t là giỏi.
– Mấy đứa cố gắng nâng cao khả năng chiến đấu của mình lên nhé, nhất là thằng Tiến đây này, tuy em có thân hình cơ bắp và một cảnh giới vượt trội những bạn cùng tuổi, nhưng kinh nghiệm của em vẫn còn non xanh lắm, chiều nay cho em đi với thằng Vũ, nó sẽ kèm cặp em cẩn thận.
– Em biết vị trí của mình mà, em sẽ cố gắng vì cả đội, không để sư phụ và nhà trường thất vọng.
Tiến phát biểu trông rất nghiêm túc, nhưng nói với làm nó khác nhau lắm, thực chất trong đầu đang rất lo lắng về những gì Ngọc nói, hắn đang nghĩ về chuyện sẽ rút lại vị trí trong đội tuyển để nhường cho người khác mạnh hơn. Nhưng phóng lao thì phải theo lao thôi.
– Còn hai chị em này sẽ đi với nhau buổi chiều nay, hai đứa rất hợp ý và có đầy đủ kinh nghiệm chiến đấu, chị tin rằng năm nay học viện chúng ta sẽ lại vô địch. Trông cậy một phần vào hai em đấy. Hồi chị bằng tuổi mấy đứa chị mới chỉ có Tập sự cấp 5 thôi, nhưng cả đội đã rất cố gắng và đã mang vinh quang về cho học viện.
– Vâng ạ! Tụi em sẽ cố gắng vì cả đội, sư phụ cứ yên tâm.
Hai đứa con gái vâng vâng dạ dạ xong chạy mất tiêu, Vũ nhìn thấy hết và ngay ngày mai hắn sẽ có nhiều cơ hội để tiếp cận hai chị em xấu số này.
– Còn em Vũ ạ, em là thằng gánh cả đội đấy, ta cảm thấy không còn gì để dạy em nữa, ta tin tưởng tuyệt đối.
Nói rồi Ngọc đặt tay lên vai của Vũ, khiến hắn hiểu được phần nào những cục tạ hắn phải gánh trên vai, hắn là con người đến từ thế giới khác mà, hắn hiểu cảm giác chơi cùng team với đặc vụ Susan.
– Em biết!
Nói rồi hắn cùng Tiến bỏ vào trong đảo, hắn muốn tìm chỗ nào kín đáo để vừa luyện tập vừa tâm sự một chút cho đỡ buồn, hắn chắc chắn ngoài Hà Tiêu Phong còn kẻ kinh khủng hơn trong cuộc thi. Nhắc tới Phong mới nghĩ ra, trước đây hắn từng mượn sức mạnh cấp Vệ binh của máy tính Z mà one hit ông chú của Phong, nếu hôm đó Vũ mà không bịt mặt giết người thì chắc chắn cái mạng hắn sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, cái chuyện xấu xa này hắn nên quên đi.
Nghĩ tới chuyện đánh đấm cùng thằng Phong, kẻ có ký sinh ngoài hành tinh rất bá đạo thì Vũ lại phấn khích lên, nhưng hắn cũng hơi buồn vì bản thân chẳng có gì đặc biệt ngoài cái công pháp Thiên Phú Tối Thượng lạ lẫm kia, hắn nghe máy tính nói chỉ cần bị đánh gần chết là sẽ kích hoạt được tầng 2. Hắn mong tầng hai sẽ có gì đó hay ho hơn lần trước mượn được, ví dụ như biến hình thành khổng lồ chẳng hạn, hoặc là thành quỷ hay rồng cũng oke. Tự nhiên thấy chán hình dạng phàm nhân. (Muốn làm súc vật)
– Đánh nhau đi Vũ!
Thấy Vũ đang mải mê suy nghĩ, Tiến liền gạ đòn xem thằng bạn có đúng là Tập sự cấp 7 hay không, chỉ có đánh mới biết liền.
– Oke tao chấp nhận, mà mày không được uống sữa!
– Tại sao? Không có nó sao tao đánh?
– Ngu, quen dần với việc đánh chay đi, trong cuộc thi không ai cho mày uống đâu, trộm uống lại bị đá khỏi giải thì khổ. Vì họ sẽ nghĩ đó là cần sa hay thuốc lắc gì đó.
Tiến suy ngẫm về những lời Vũ nói, nghe cũng có vẻ hợp lý và thuyết phục, cậu ta bắt đầu tính kế cai sữa. Không vì mấy hộp sữa mà hủy hoại sự nghiệp.