Phần 7: Tìm được di tích cổ
Một viên ma hạch, lấp lánh và to bằng quả trứng gà. Một viên ma hạch của ma thú cấp 3 to bằng trái nhãn có rẻ cũng ngàn kim tệ, đúng vậy là kim tệ gấp trăm lần ngân tệ đó. 1 năm bọn họ chỉ kiếm được chưa đến 100 ngân tệ nữa. Giờ đây trước mắt là khối ma hạch phải từ cấp 5 trở lên tức là đáng giá đến ngàn vạn kim tệ. Chân 2 kẻ đấy như đeo chì không thể nhấc nổi.
Mắt chúng hoa lên trước khối tài sản cả đời chẳng dám ước. Hai chữ tham lam khiến đôi mắt chúng đỏ ngầu nhìn về nhau.
– Xin lỗi nhé Ất, tình nghĩa của ta và ngươi không thể mua nổi 1 góc viên ma hạch này. Ngươi phải chết thì công tử Kiệt mới không biết được.
– Không cần xin lỗi, ý ngươi chính là ý ta. Yên tâm, ngày đám tang ngươi ta sẽ đứng từ sau mông muội muội của ngươi mà khóc cho ngươi, hahaha.
– Thằng súc vật chết đi.
Hai kẻ tham lam đỏ mắt lao vào nhau trước đôi mắt dò xét đang trong bụi cây gần đó.
Giáp vì bị đòn tâm lý mà xúc động, chỉ vài phút sau kiếm của Ất đã xuyên bụng gã. Hắn hấp hối nhưng cũng chẳng còn được bao lâu, Ất cũng không tốt hơn là mấy, hỏa lực của Giáp đã đốt trụi mái tóc hắn và kiếm của anh ta cũng gọt luôn 1 bàn tay hắn xuống đất.
– Hahaha, ta vẫn sống, tiền thuộc về ta em gái ngươi sẽ luồn dưới háng ta như chó cái haha. Ọc ọc… hự… Ai… hự…
Hắn thấy 1 đầu thương nhuốm máu chui ra từ ngực, lúc hắn đắc ý nhất, lúc hắn vui mừng nhất và tin tưởng vào ngày mai nhân sinh sẽ thay đổi thì Nhật Nam đã cho hắn 1 thương chí mạng tiễn hắn theo công tử mình.
Anh tiến đến, móc ngón tay vào vết thương của Giáp.
– Ta đã giúp ngươi báo thù, giờ hãy chọn cái chết nhẹ nhàng hay tiếp tục đau đớn. Nói cho ta vì sao công tử Kiệt và các ngươi đến được đây.
Giáp chẳng cần cứng họng làm gì hắn dành vài phút cuối đời khai sạch sẽ. Nam cũng làm phúc mà chôn hắn cho hắn khỏi bị thú dữ xé xác.
Cậu vẫn yên tâm ở lại đây để thăm dò xem có di tích nào như công tử Kiệt suy đoán hay không, những kẻ biết nơi này đều chết hết rồi cậu chẳng phải vội.
Thời gian cứ bình đạm mà trôi, trong vòng 1 tháng cậu đã khiến máu mình toàn bộ đặc quánh hết đúng như tiêu chí luyện huyết cảnh. Giờ cậu đang thích cực luyện tạng bằng các loại dược vật và thổ nạp linh khí, vuốt ve từng bộ phận bên trong của cơ thể.
Cái gọi là lục phủ ngũ tạng muốn mạnh khỏe là khó nhất. Phải luyện sao cho mỗi một thứ đều giống như tráng một lớp bạc bên ngoài tăng sức chống chịu và khó bị thoái hóa tật bệnh. Luyện huyết và luyện tạng đều mang lại sức khỏe ổn định và tuổi thọ kéo dài.
Hiện tại nửa tháng 1 lần cậu vào thành trấn để đổi lấy dược vật và nghe ngóng tin tức. Tên bán thương cho cậu chết thì chết chẳng ai quan tâm nhưng công tử Trương gia thì cũng khiến mấy thành trấn quanh đây náo loạn. Sau khi mệnh bài vỡ ra, cả gia tộc đã điều tra theo hướng đi của cậu, đến đây thì bặt vô âm tín không thể tra tiếp được. Đúng với dự đoán của Nam nên cậu cứ bình thản làm việc của mình mà thôi.
Vừa luyện tập nhưng cậu cũng chú ý xem có di tích nào, ở đâu như công tử Kiệt suy đoán hay không. Đã 3 tháng trời chẳng có gì, cái di tích mù mờ ấy chỉ làm cho cậu mất thời gian khiến việc luyện kéo dài. Giờ cậu mới chuyển sang luyện mạch được. Cậu tính sau luyện mạch sẽ về lại gia tộc, tìm nguồn để đọc thêm về các công pháp tu luyện sau khi tự soạn được công pháp thích hợp nhất sẽ bước vào nhập đạo cảnh.
Luyện mạch không có thời gian hay công thức nào để biết được nên dừng lại cả. Theo cậu và Chip phân tích, mạch là căn bản để việc tu luyện thông thuận nhanh chóng. Trong chiến đấu kinh mạch ảnh hưởng đến tốc độ ra đòn và cường độ lực lượng phát ra. Thế nên khi luyện mạch ai kiên trì chịu đựng tốt luyện cho kinh mạch càng dẻo dai chắc chắn, các đường kinh mạch rộng rãi thông thuận thì sau này việc tu luyện càng có tiền đồ.
Việc luyện mạch chủ yếu dùng linh khí để cọ rửa hằng ngày, mỗi khi các đường mạch được mở rộng thường dẫn đến đau đớn. Thông tắc mạch thì cần tỉ mỉ để mất công tìm kiếm điểm tắc nghẽn chính xác. Đau đớn với Nhật Nam chỉ là chuyện nhỏ còn chuyện tìm chính xác các điểm tắc nghẽn với người đã có thấu thị lại càng dễ dàng. Sở dĩ Nhật Nam mất nhiều thời gian vì muốn kinh mạch của mình là chắc khỏe nhất, các đường kinh mạch phải rộng rãi nhất và mọi lưu chuyển phải thật thông thuận. Cậu đã mất hơn 2 tháng để làm việc đấy, cậu cũng đã thấy gần đủ rồi. Vài ngày nữa là được hoàn mỹ, hơn 2 năm rồi cậu nên về và tiếp tục nghiên cứu để sáng tạo ra công pháp riêng cho bản thân.
Hôm nay cậu ngược lên thượng nguồn con thác để săn thú, cậu đang kéo theo 1 con trâu rừng to đùng mà thả trôi theo dòng nước, về theo cách này thì nhanh hơn, quần nhau với con ma thú vừa đột phá cấp 2 đã khiến cậu kiệt sức.
Rầm rầm… rầm rầm…
Tiếng thác nước đổ xuống, báo hiệu cậu đã gần về đến nơi trú ẩn rồi. Cậu ngồi dậy tỉnh táo để cảm nhận sự kích thích của cú rơi tự do từ trên cao thế này.
Thác nước cao cả trăm trượng đổ ào ào xuống, những viên đá lởm chởm nhô ra qua năm tháng đã bị nước mài mòn thành những khối thạch đầu tròn vo. Bỗng Nhật Nam nhận ra 1 khe hẹp vừa đủ người chui vào trên vách đá treo neo ấy, từ bên trong có ánh sáng rất nhỏ hắt ra, từ linh hồn cậu cảm nhận được khí tức trận pháp nhàn nhạt.
Cậu muốn dừng lại mà không kịp, xuống đến nơi cậu chẳng kịp sắp xếp xác con trâu nữa, cậu đang nghĩ cách leo lên lại trên vách núi đấy. Cậu đang có 1 suy đoán cũng giống như 1 mong muốn.
Những viên đá tròn không có cạnh bám, cùng với lực nước đổ ào ào từ trên cao xuống khiến cậu gặp trắc trở khôn cùng. Mất đến 10 lần cậu mới leo được đến điểm cần thiết, giữa vách đá 1 khe hẹp vừa 1 người chui lọt hiện ra. Khe hẹp ẩm ướt chỉ leo lét 1 ánh sáng nhỏ nhoi để bò theo. Nhưng càng vào sâu hang lại càng rộng mở, chẳng mấy chốc hang đá đã có thể đứng thẳng lên mà đi được. Đi như vậy khoảng trăm bước thì 1 không gian lớn giống đại sảnh cung điện hiện ra.
Vòm hang cao cả chục trượng được chiếu sáng nhờ vào hàng trăm viên dạ minh châu. Chính ánh sáng này đã dắt lối cho cậu tìm đến đây. Trên vách tường 2 bên đều có hình vẽ và chữ viết chằng chịt. Cuối hang có 1 bộ xương trắng, quần áo mặc trên thân đó đã trở thành bụi mà về với đất từ bao giờ cũng không rõ nữa. Bên phải bộ xương đặt 1 chiếc hộp trong hộp là 1 chiếc cẩm bào thêu “thanh sơn thủy tú” rất đẹp và tinh tế, bên trái đặt chiếc nhẫn màu đen trên khay bạc chiếc nhẫn loại này cậu thấy đại bá cũng đeo, nó được gọi là trữ vật giới chỉ.
Nhật Nam cẩn thận quan sát chứ không vội vàng chạm vào bất cứ thứ gì. Cậu dừng lại và cảm nhận thứ trận pháp đang khởi động bên trong. Đó là thứ trận pháp không quá mãnh liệt và thân cận với cậu 1 cách tự nhiên.
Cậu nhìn 2 bên vách tường, 1 bên là chân dung 1 lão giả tiên phong đạo cốt múa kiếm kết hợp cả luyện đan bày trận. Phía dưới có lưu lại danh tính”Tam Tuyệt Lão Nhân”.
Bên còn lại là chi chít những chữ.”Ta là Trần Trọng Kim về già được chúng nhân kính ngưỡng đặt cho tên hiệu là Tam Tuyệt Lão Nhân. Ta nhập đạo năm 14 tuổi kết đan năm 33 thoát phàm khi trăm tuổi. Chí lớn muốn vẫy vùng nhưng vì sinh linh trăm vạn lũ ta ôm hy vọng thế giới này tọa hóa tại nơi đây, ai nhận truyền thừa thì hãy kế thừa ý chí của ta.”
Nhật Nam thấy có chút lạ nhưng cũng vô cùng kính trọng với bậc danh nhân như vậy.
Sau nhiều lần thử và chắc chắn rằng trận pháp không nguy hiểm với mình, cậu tiến đến trước bộ xương phủi sạch bụi bặm trên mình rồi quỳ lạy với người đã khuất. Cậu nhìn quanh rồi tìm 1 chỗ đất bằng an táng cho bộ xương. Đã mấy chục vạn năm nhưng bộ xương vẫn sáng bóng và cả chiếc hồng bào ông ta để bên cạnh thì vẫn y như mới. Ông ta chắc đã đến cảnh giới của các bậc đại năng còn chiếc cẩm bào là 1 đạo khí vô cùng quý báu.
– Thiếu gia trên kiện áo choàng người đang cầm là chi chít các đường đạo văn trận pháp đấy. Mau giữ lại đi.
Nhật Nam tất nhiên là giữ lại vật tốt vậy rồi “vật tận kỳ dụng” mói là hợp đạo, còn lại xương trắng mặc vào cũng phí.
Vừa chôn sâu ông ta xuống thì chiếc nhẫn đen bay vào tay cậu. Cậu cầm lấy nó thử cách nhận chủ kinh điển trong các bộ truyện tiên hiệp nghe nói đến. 1 giọt máu thấm lên chiếc nhẫn và cậu lập tức được kết nối với không gian trong nhẫn.
Không gian bao la chắc đến cả ngàn trượng mỗi bề. Nó chứa cơ man nào là thiên tài địa bảo, mật tịch công pháp rồi còn lấp lánh cả vạn viên ma hạch phát sáng đủ màu, viên nào cũng to bằng quả cam lớn trở lên.
Nhật Nam gần như thất thần với những hình ảnh truyền về từ tâm thức. Bỗng cậu giật bắn khi có 1 lão giả tống hệt bức tranh bên ngoài hiện ra.
– Hahaha, hài tử ngoan không cần sợ. Ta chính là linh hồn của bộ xương trắng ngoài kia. Những việc nhóc làm ta đều biết, tâm tính rất tốt, rất đường hoàng. Tuổi lại nhỏ mà đã có được thiên phú linh hồn chính vì thế ngươi mới tìm tới được đây và phù hợp với trận pháp này. Ngươi có đồng ý sẽ kế thừa ý chí của ta cứu vớt trời đất này không.
– Thưa tiền bối tôi nên làm thế nào ạ. Trời đất này đang lâm nguy ra sao xin ngài chỉ rõ được không.
– Haizz nói ra thì quá dài dòng, xem nào đã hơn 3vạn năm rồi từ ngày ta tọa hóa.
Ông ta bấm bấm ngón tay rồi thông qua chiếc nhẫn cảm nhận trong chớp nhoáng.
– Nhưng mà không sao chỉ cần ngươi chịu tu luyện cùng ta nghe ta chỉ dạy thành 1 nam nhi đỉnh thiên lập địa như ta đã từng là được. Quan trọng là phải dám hy sinh đi tất cả để cứu trời đất này. Chỉ cần chấp nhận điều đó ta sẽ truyền thừa cho ngươi tất cả.
– Tất nhiên rồi đất trời của Nhật Nam ta thì dù dâng lên mạng này ta cũng không tiếc.
– Hahaha… tìm thấy rồi tìm thấy rồi. Nhóc con hãy ra ngoài đi ta phải nghỉ ngơi rồi. Tất cả trong này ngươi đều có thể đọc, có thể học. Mọi thứ đều là của ngươi muốn hỏi gì hãy câu thông ta sẽ giải đáp.
Nhìn đống sách thôi Nhật Nam đã thấy thu hoạch lần này rất lớn rồi. Cậu ra theo đường cũ mà trở về hang trú ẩn.
Mọi thứ vẫn y nguyên và Tiểu Bạch vẫn chưa thức dậy. Mong sao nó có thể tỉnh trước khi cậu trở về. Dù thu hoạch hôm nay là rất lớn nhưng cậu không hề lơ là việc luyện tập. Cậu vẫn miệt mài rèn luyện cho kinh mạch bản thân trở lên hoàn mỹ.
3 ngày nữa lại trôi qua ngày mai cậu quyết định quay về gia tộc. Cậu vào hang ôm lấy Tiểu Bạch định nội thị xem mó thế nào. Chiếc nhẫn rục rịch Lão nhân lại câu thông với cậu nhưng khi thấy Tiểu Bạch thì bất ngờ.
– Tiểu tử, cậu may mắn thật, con thú nhỏ cậu đang bế là “song xí hổ” rất hiếm quý đấy, ái chà đang cố hấp thụ năng lượng gió sao. Hãy giúp nó 1 tay đi cậu nhóc. Dùng trái cây màu xám trong góc vắt lấy nước vào trong miệng vật nhỏ đấy.
Cậu dùng tâm thức gọi ra, quả nhỏ màu xám xanh mọng nước đã trong tay cậu. Vừa cho Tiểu Bạch uống nước trái cây tiết ra vừa hỏi Tam Tuyệt Lão.
– Đây là gì vậy Tam Tuyệt Lão.
Lão rất khoái cách gọi của cậu lão nói.
– Đấy là khai khiếu quả, hệ phong. Năng lượng trong đấy dồi dào mà lại thuần khiết rất dễ hấp thụ. Nếu vật nhỏ đấy có thể hấp thụ được coi như khai thêm 1 khiếu để nắm được phong lực.
Hình như khai khiếu quả đã có tác dụng thì phải. Nhật Nam nội thị phát hiện ma hạch của Tiểu Bạch bắt đầu lớn thêm và thu hết phong lực vào trong nó. Bên ngoài tiểu Bạch cũng đang lột xác biến to hơn, từ 1 con mèo nhỏ đã lớn gần bằng con báo đen hôm trước. Nhưng trên lưng nó cũng mọc ra 1 đôi cánh, còn các đường vân đen rõ màu hơn, lông trắng cũng chuyển màu vàng kim.
Tam Tuyệt Lão lại mất hút, Nhật Nam ngồi chờ cho Tiểu Bạch tỉnh táo hẳn. Mất khoảng 3 giờ để Tiểu Bạch lột xác hoàn tất.
– Grao… grao… grao uôm… grao uôm.
Tiểu Bạch gầm lớn tiếng gầm đặc trưng họ nhà Hổ. Nó nhìn về phía Nhật Nam, sau khi nhận ra cậu nó lại nhảy vào lòng cậu mà dũi giống như mèo nhỏ trước kia. Cậu bị nó húc đến ngã bổ nhào rồi bị nó liếm ướt hết cả mặt.
– Giờ ta sẽ ra khỏi khu rừng này, ngươi có muốn theo ta hay không. Nếu muốn ta sẽ mang ngươi về gia tộc, cha mẹ ta đều rất tốt họ sẽ chăm sóc ngươi như người thân vậy. Còn nếu không hãy về với rừng sâu của ngươi, nếu có duyên huynh đệ ta sẽ gặp lại.
Cậu nói chuyện với con vật nhỏ giống như huynh đệ vậy. Hình như nó nghe hiểu cậu nói và bắt đầu suy tư. Một lúc sau nó dúi đầu mình vào tay cậu ngỏ ý sẽ đi theo, đúng thôi nó chẳng còn ai để có thể tin tưởng. Chỉ có cậu mang cho nó cảm giác an toàn và chăm sóc nó như người thân.
– Haiz, nhưng ngươi quá lớn sẽ dọa sợ người ta mất đó hãy thật ngoan đó biết chưa.
Ngoeo… ngoeo.
Tiểu Bạch lại kêu 2 tiếng giống như còn là mèo nhỏ khi trước. Nam đem nó ra cửa hạng rồi chỉ lên trời.
– Ngươi biết hệ phong lại có cánh, thử bay lượn đi. Cho ta thấy sức mạnh của ngươi xem nào.
Grao grao…
Tiểu Bạch gầm lên và giang đôi cánh rộng rồi tung thân lên. Năng lượng gió ùn ùn tụ dưới 2 cánh nâng đỡ cho Tiểu Bạch thỏa sức chao lượn. Rồi như nhận thấy điều gì đó nó phi vút đi về phía xa hơn. 15p sau nó quay trở về với xác 1 con trăn lớn. Con trăn đã bước vào ma thú cấp 2 hàng thật giá thật, mạnh gấp nhiều lần con trâu cậu đã mang về khi trước. 1 người 1 thú sẽ liên hoan bữa thịt nướng cuối cùng trước khi trở lại thị thành.
Sáng hôm sau Mặt Trời vừa lên cao cậu và Tiểu Bạch đã khởi hành. Tiểu Bạch thích thú chao liệng trên tầng cao, còn cậu đi bộ hướng ra bìa rừng.
Quác… quác…
1 con chim lớn bị ném xuống trước mắt cậu, là “thanh vũ điểu” loại chim lớn khá hiền thường đc thuần hóa để làm vật cưỡi. Thì ra Tiểu Bạch chưa đủ lớn để chở cậu trên lưng nên tìm vật cưỡi cho cậu.