Phần 2: Cuộc sống mới – Nhật Nam
Cuộc sống của anh đã kết thúc ở thế giới này nhưng lại đang đau đớn lơ lửng ở 1 thế giới khác. Chưa qua đc 24 giờ mà anh lại tiếp tục bị hành hạ bởi cơn đau khác còn ghê gớm hơn nhiều. Linh hồn anh đang bị đốt cháy và xé toạc thành từng mảnh nhỏ. Anh tưởng rằng cơn đau hôm trước đã không còn gì có thể hơn được vậy mà giờ đây anh đang quay cuồng và nếu đc anh sẽ kêu khóc và tự kết liễu để chấm dứt cơn đau kinh khủng này.
Linh hồn là thứ yếu ớt dễ tổn thương nhưng 1 kẻ phàm trần như anh lại hứng chịu sự tra tấn dã man đến vậy. Đầu tiên anh có cảm giác não mình như có ai đó đang hấp chín sau đó là dằm nát ra như tương. Rồi cuối cùng có lẽ là lúc xung điện xảy ra những cú điện giật đến tê buốt khiến nhận thức của anh cũng méo mó. Đến bản thân anh cũng không hiểu nổi sao mình có thể chịu đc đến bây giờ nữa. Cơn đau dịu dần và đã hết hẳn, “qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai” hết đau đầu óc anh trở nên thông thoáng rộng mở hơn nhiều. Anh thấy thư thái hơn bao giờ hết, nếu bây giờ cần ghi nhớ hay quan sát gì đó anh sẽ làm một cách hoàn hảo hơn những gì đã làm được trước kia.
Anh chớp chớp mắt rồi từ từ mở ra hẳn, nhận thức rõ ràng mình đang sống anh có chút nghi ngờ rằng mình đang nằm mơ, có lẽ là tác dụng phụ của thuốc mê rồi. Nhưng khi đưa bàn tay ngang mặt, rồi sờ soạng quanh thân anh nhận ra giấc mơ này chân thật mà lại quá hoang đường. Anh đang trong thân xác 1 đứa trẻ, anh vỗ tay lên trán. Bộp bộp… mong rằng sẽ tỉnh táo đôi chút. Bất chợt 1 cơn đau đầu lại kéo tới, rất may không quá mãnh liệt với anh. Cơn đau do ký ức ở đâu ùn ùn kéo về. 8năm cuộc sống ngắn ngủi của cậu bé hiện rõ trong tâm trí anh. Cái quái gì đây chứ anh mượn xác ai đó mà sống lại ư, không đơn giản như vậy đây còn là thế giới xa xôi anh chưa bao giờ nghe nói tới. Chính xác là xuyên không linh hồn sống lại trên thân xác cậu bé xấu số.
Cậu bé tên Nguyễn nhật Nam là dòng chính Nguyễn gia trong Nam Giao đại thành đằng kia. Gia tộc cậu là đại tộc luyện võ, tất cả trẻ con từ 8 tuổi đã rèn luyện bằng cách leo núi lội sông. Hôm nay cũng như mọi khi cậu thiếu niên kiên trì leo từng bước lên ngọn núi cao vút. Nhưng cậu thật ngu ngốc và tự phụ khi bị lũ trẻ đằng sau khích tướng.
– Nam ca xuất sắc quá, như vậy thật không đáng gì với Nam ca hết, anh ấy vẫn dư sức vác thêm hòn đá bằng đầu người phía kia mà vẫn leo tốt đấy.
– Thế mới xứng danh là hậu duệ dòng chữ Thiên Nguyễn tộc ta chứ.
Nhật Nam thường hay mang lệnh bài chữ Thiên của cha mình ra khoe với lũ trẻ chính vì thế mà lũ trẻ đấy ghen tị rồi bày kế vặt cho cậu chịu thiệt. Cũng như lúc này cậu nghe đc mấy chữ”hậu duệ dòng chữ Thiên” thì hăng máu quên cả năng lực thật sự bản thân. Cậu xắn tay áo tiến lại mấy cục đá bằng đầu người ở sát mép vực rồi gồng mình cố sức mà vác lên vai. Cậu gồng đến đỏ mặt tía tai mới chỉ ôm lên bụng, đi đc vài bước thì loạng choạng mà cắm đầu xuống vực. Đúng là tai họa của người này là niềm vui của kẻ khác, cậu chết đi vừa hay cho linh hồn của Điện Biên xuyên không mà nhập vào.
– Cậu nhóc đã vất vả rồi, haizz. Tôi cũng không muốn nhưng đây là số phận thế rồi. Giờ tôi sẽ sống thật tốt cho phần đời về sau thay cậu nhé.
Từ giờ phút này trở đi Điện Biên đã là liệt sĩ ở thế giới kia ở đây sẽ chỉ còn 1 Nhật Nam vững vàng tiếp bước mà thôi. Cậu nhìn bầu trời lồng lộng phía trên bất giác tâm trí cũng trở nên rộng mở vô cùng.
– Tít tít… rè rè… đồng bộ hóa ngôn ngữ… ngôn ngữ đã đồng bộ… cập nhật phần mềm ở trạng thái chưa biết… phần mềm Aivbeta 1. 1 cập nhật hoàn thành. Có lỗi kỹ thuật hiện tại Aivbeta chỉ tồn tại dạng phần mềm lưu trữ, mất kết nối phần cứng với màng não ký chủ. Kiểm tra kết nối…
Nhật Nam hoang mang hết sức khi tiếng máy móc vang trong đầu mình anh hét lên cả trong suy nghĩ lẫn phát ra ngoài miệng.
– Cái quái gì thế hả, có phải linh hồn cậu nhóc không thế. Này tôi không cố ý cướp thân thể cậu nhưng giờ mọi sự đã rồi cậu đi siêu thoát đi.
– Tít tít, kết nối thiết lập, đồng bộ hóa nhận thức… đã đồng bộ hóa… Nhật Nam 8 tuổi chiều cao(…)cân nặng(…) trạng thái sức khỏe: Gãy xương cẳng chân trái, trật khớp vai phải và xây xước nhẹ phần đầu và mặt.
Vết thương chí mạng khiến cậu nhóc ra đi nằm trên đỉnh đầu giờ chỉ còn chút rỉ máu không đáng ngại.
Sau khi tiếng nói trong đầu xác nhận đồng bộ hoàn tất Nam hiểu đc đây chính là con chíp AI đã đc gắn vào đầu mình trước kia. Sau khi tai nạn xảy ra trong lúc lắp đặt không hiểu sao con chip bị phân hóa thành 2 dạng. Phần cứng đã bốc khói và cùng cậu chết đi ở thế giới cũ, còn phần mềm thì giờ phút này tồn tại trong đầu cậu tựa như linh hồn thứ 2.
Cậu không chút yên tâm nên cố sức gây ảnh hưởng lên tồn tại đó trong đầu. Khi cậu dùng tâm thức đối thoại thì đc hồi âm.
– Ngươi chính là phần mềm của chip Aivmeta đúng không?
– Đúng vậy, xin hãy cho biết tôi nên xưng hô thế nào.
– Gọi chủ nhân.
– Chủ nhân, khái niệm về chủ nhân là: Người sở hữu nuôi nấng và có khả năng áp chế và ảnh hưởng trực tiếp tới sự tồn tại của đối tượng bị sở hữu. Vậy người có thể xóa bỏ sự tồn tại của tôi sao.
– Bây giờ thì chưa nhưng nhanh thôi là có thể.
– Vậy tôi sẽ là bề tôi của ngài thưa chủ nhân vĩ đại.
– Nghe ghê quá, thôi gọi công tử hoặc thiếu gia đi. Ta gọi ngươi là Chip, ta nghĩ chúng ta có thể cùng phối hợp để trở nên mạnh mẽ và đi đến đỉnh phong đó.
– Thiếu gia, tôi vừa lướt qua trong khoảng ký ức 8 năm khác biệt mới bổ sung. Tôi thấy nhiều tri thức mới lạ tôi muốn đc cấp quyền phân tích lại.
Một ý nghĩ đơn giản mọi ký ức cậu bé lưu lại đc cả hai giải mã. Phải biết rằng Nam giờ đã thông minh và nhạy bén gấp hàng trăm ngàn lần trước kia, cậu muốn đọ sức xem cậu so với sản phẩm AI tân tiến thì như thế nào.
8 năm ký ức của cậu bé đc cả hai phân tích, tổng hợp trong vòng 1 giờ.
Thế giới này đc gọi là Khuyết Đạo giới, gia tộc của cậu là 1 đại tộc đã từng là Hoàng tộc của 1 nước. Cha cậu là con cháu xuất chúng của Nguyễn gia này, nhưng tính ông tự cao và quá cứng rắn nên bị bí mật hãm hại bởi những thế lực thù địch của gia tộc. Ông bị thương đã 3 năm nay, giờ chỉ đi lại quanh quẩn trong sân nhà và dùng dược vật áp chế thương thế mà thôi. Mẹ của Nhật Nam là 1 y sư cao tầng trong gia tộc nên mới có thể duy trì gia đình vẫn trong dòng chữ Thiên của gia tộc này.
Nguyễn gia ra là tam tinh tứ đẳng, gồm Thiên Địa Huyền Hoàng. Với Hoàng là những đứa trẻ chưa nhập võ và người làm sinh ý kiếm tiền. Huyền là những người tập võ nhưng tư chất không cao, hết tiềm năng mà đảm bảo an toàn trong gia tộc. Địa là lực lượng trung kiên vững mạnh của toàn gia khi bao gồm các khách khanh đc mời và những người có tư chất kha khá trong gia tộc đảm nhận nắm đầu các lộ quân binh toàn gia. Dòng cuối cùng là cao tầng thực sự của Nguyễn gia, những người có cảnh giới cao nhất nắm giữ các chức nghiệp quan trọng nhất trong gia tộc đều thuộc dòng này. Thêm nữa dòng chữ Thiên cũng bao gồm những đứa trẻ có tư chất cao nhất để bảo bọc và hậu thuẫn cho chúng nhanh chóng trưởng thành.
Nhưng trong hệ thống luyện tập bao năm nay của gia tộc Nhật Nam phát hiện lỗi sai chí mạng. Đấy là gia tộc cho trẻ em tập nặng quá sớm mà các bài tập không giúp chúng phát triển toàn diện mà còn khiến chúng trở nên nặng nề chậm chạp về sau.
Nhưng muốn hệ thống lại 1 cách chính xác nhất thì cần đọc thêm nhiều tài liệu nữa.
Nam nắn lại bả vai bị trật khớp của mình, chuyện quá đơn giản với 1 đặc công. Rồi khi anh đang cố nẹp thẳng cho cái chân gãy thì người nhà đã xuống đến nơi để cứu cậu. Mẹ cậu Lê Thư Y khi thấy cậu bị thương thì đã òa khóc, bà thương xót con mình mà quên rằng thằng bé quá may mắn khi ngã từ đỉnh núi xuống tận đây mà không chết.
Bảo bối giỏi lắm biết nẹp chân gãy chắc chắn thế này cơ đấy, yên tâm có mẹ ở đây chân này nhanh khỏi thôi mà, đừng lo nhé.
Nhìn nụ cười hiền hòa trên gương mặt thanh tú của mẫu thân Nhật Nam thấy tim mình thật ấm áp. Cậu giờ đã có 1 người mẹ đúng nghĩa cho bản thân mình, hơn 30 năm tồn tại, giờ này cậu mới có đc thứ mình ao ước từ lâu. Cậu khóc.
Ôi bảo bối của mẹ khóc sao, nín đi nào nếu không mẹ sẽ đi kể với tất cả các tiểu cô nương trong thành thì họ sẽ không chọn con là tướng công trong tương lai đâu.
Cậu quẹt nước mắt đi như 1 đứa trẻ thực thụ.
– Không tìm đc cô nương hiền thục lại xinh đẹp như mẹ con sẽ không kết hôn.
– Ui, mẹ xem có bị đập đầu mạnh quá không mà sao hôm nay lẻo mép dữ ghê ta.
Hai mẹ con đùa vui rồi đc mọi người hỗ trợ đưa lên khỏi đáy vực.
Về đến khoảng sân nhỏ của gia đình một không khí gần gũi ấm cúng khiến cậu trở nên thân thuộc với nơi đây.
Khác với người mẹ dịu dàng của mình, cha Nhật Nam quát lên ngay khi nhìn thấy cậu.
– Tiểu tử kém cỏi, mới leo chưa đc mấy vòng đỉnh núi mà đã yếu ớt đến mức không vác nổi 1 hòn đá. Đã thế còn phải có người mang lên thì mới thoát khỏi con vực. Trời ạ sao Nhật Quang ta có con trai phế vật vậy chứ.
– Lão già chết tiệt dám chửi bảo bối yêu quí của ta. Grừ để xem lão nương có đập chết ngươi không nhé.
– Thôi mà… á á… nương tử… á… phải giáo huấn để tiểu tử đấy biết mà làm người chứ… á á… nếu không sẽ ô danh lão cha anh minh thần võ này của hắn… á á.
– Lão nương tha cho lần này đó, mau vào giường để chút ta trị thương cho ngươi. Bảo bối mau về phòng con tĩnh dưỡng, mẫu thân sẽ trị thương cho con sau khi có thuốc về nhé.
Nhật Nam ngoan ngoãn trở về phòng mình, không khí gia đình này thật tuyệt khiến cậu vui thích không thôi.
Sau bữa ăn đc mang đến tận phòng mẹ cậu đã bó thuốc và cũng cho cậu uống thêm 1 bát nước thuốc bà tỉ mỉ chuẩn bị riêng.
Sau đắp thuốc chân cậu ngứa ngáy nên chẳng ngủ đc. Cậu mang lệnh bài chữ Thiên đã lấy của cha đem về căn phòng thờ phía sau.
Cậu để lại chỗ cũ rồi đóng cửa đi ra, cha cậu đã đứng ngay cửa thấy cậu ông hỏi.
– Chán đồ chơi đó rồi hả tiểu tử xấu xa, ta đã biết nó không mang lại thứ gì tốt cho ngươi mà ngươi không tin.
– Trời ạ, người làm con giật mình đó. Con đã hiểu đc lời phụ thân khi trước. Vinh quang không phải do chiếc lệnh bài mang lại, vinh quang là ta xứng với thứ cao quý đó. Con sẽ có thứ cao quý mà mình xứng đáng.
– Haha, xem ra việc ngã xuống vách núi của ngươi không phải việc gì xấu đâu nhỉ, khá lắm nhóc con thế mớ không phụ lòng mẫu thân ngươi ngày đêm lo lắng quan tâm ngươi.
– Chẳng phải là hổ phụ sinh hổ tử đó sao ạ.
– Hahaha, tiểu tử thối nịnh cha ngươi đấy à. Thưởng cho ngươi đây.
Ông ném cho cậu cái bầu trong tay. Cậu nhăn mặt kháng nghị.
– Phụ thân muốn con mách với mẹ chuyện người dụ dỗ con uống rượu không hả.
– Bà Chằn đó thật không cho ta chút thể diện trước mặt hài tử gì cả. Ngày nào đó khi hùng phong lão tử trở lại, nhìn xem ta sẽ giáo huấn mụ ta thế nào.
– E hèm…
Một tiếng hắng giọng vang từ xa lại, lão cha cậu lập tức mắt lia mày láo dò xét xem ai đến, nhưng chỉ có bóng đêm. Lão ghé sát tai con trai nói.
– Dạo này mẫu thân ngươi đang mệt mỏi vì họp mặt gia tộc 3 năm đấy. Đừng chọc giận bà ấy nghe chưa.
– Là sao vậy phụ thân.
– Mỗi 3 năm 1 lần gia tộc sẽ kiểm tra lại mọi chức nghiệp, 3 năm này vì lo cho phế nhân như ta nên mẹ ngươi chẳng chút nào tiến bộ. Hiện tại gia tộc mới có thêm 1 y sư muốn lên dòng chữ Thiên. Nếu kỳ này người kia thắng mẹ ngươi thì Thiên Tự bài của bà ấy sẽ bị thu hồi, viện này cũng chẳng mấy chốc sẽ đổi chủ. Tất cả là tại ta quá kém cỏi nên khiến các người liên lụy. Haizz.
Trong góc tối người đàn bà xinh đẹp đang nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt. Thấy chồng con lo lắng cho mình bà thật xúc động.
– Cha yên tâm con cũng là đại nam nhân rồi, con sẽ làm chỗ dựa cho mẹ.
– Hài tử ngoan.
Cha mẹ chỉ nghĩ cậu hứng trí thì nói vậy chứ chẳng ai nghĩ cậu sẽ làm đc trò trống gì cả. Rồi họ sẽ bất ngờ.
Sáng sớm cậu đã chống nạng đến thư tịch viện của gia tộc mà gõ cửa.
1 lão già gù với gương mặt đầy nếp nhăn mở cửa và cằn nhằn không ngớt.
– Đứa nào vội đi chết hay sao mà sáng sớm đã đập cửa quấy rầy lão phu thế.
– Thưa trưởng lão, tiểu tử đi lại khó khăn nên muốn đi sớm tránh bị đụng trúng trên đường ạ. Mong ngài đại lượng…
– À hài tử của Nhật Quang đây mà, ngã đau thế sao không ở nhà nghỉ ngơi, đến đây làm gì.
– Tiểu tử chưa tập luyện thể lực đc nên muốn đến đọc sách, thêm hiểu biết còn có thể giúp ích chút đỉnh cho gia tộc a.
– Ha ha. Ngoan lắm vào đi, vẫn quy củ cũ. Hoàng tự tam tinh thì đọc hết tầng 1. Không đc mang quá 3 cuốn về.
– Đa tạ trưởng lão.
Nhật Nam chìm vào giữa biển sách cậu đọc hết những gì có ích, từ kiến thức về cảnh giới cơ sở đến những ghi chép tản mạn mà tiền nhân lưu lại. Giờ cậu mới biết khả năng đọc hiểu và ghi nhớ của cậu đã tăng mạnh ra sao. Cậu nghiên cứu quên cả ăn mãi đến tối mịt cậu mới ra về cùng 3 cuốn sách y dược là: Vạn thảo lục, nan chứng tạp ký và y dược cơ sở. Về đến nhà cậu cho mẹ xem thì mẹ cậu rất vui còn cha cậu nhăn nhó.
– Chính đạo không theo mà đi con đường bàng môn tà đạo đó thì có gì hay chứ.
– Lão tửu quỷ thế nào là bàng môn tà đạo hả, ngươi có thấy tổ tiên Hải Thượng Lãn Ông của ta đc chúng sinh ngưỡng vọng thế nào không hả. Ngươi thì biết gì mà chê bai hả.
Thế là lão cha lại ăn liên hoàn chổi mà kêu la váng giời.