Phần 9
Nhưng động tác của Trương Tam Phong so với Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố thì mau hơn nhiều, chỉ thấy một làn khói trắng thoáng qua, Trương Tam Phong đã tung chưởng cùng với Huyền Minh nhị lão, vẻn vẹn chỉ chạm nhau một chưởng, thần sắc Huyền Minh nhị lão liền hãi hùng, Hạc Bút Ông Thực lực hơi yếu hơn Lộc Trượng Khách khóe miệng đã có máu tươi tràn ra, Lộc Trượng Khách thần sắc cũng khó coi, kém chút một vận công không lên được.
– Đi…
Lộc Trượng Khách nói.
Hai người cùng nắm lấy hai bên bả vai Trương Vô Kỵ, từ phía sau lưng của Trương Vô Kỵ đánh một chưởng đẩy Trương Vô Kỵ hướng về phía Trương Tam Phong, thừa dịp Trương Tam Phong ôm lấy Trương Vô Kỵ thì liền tung mình đào tẩu.
– Huyền Minh Thần Chưởng…
Trương Tam Phong tay đụng đến trên thân Trương Vô Kỵ liền phát hiện hắn đã trúng tuyệt học Huyền Minh Thần Chưởng của đối thủ, mặt liền biến sắc, hai tay vội chống đỡ tại sau lưng Trương Vô Kỵ bắt đầu vận công chữa thương.
– Vô kỵ…
Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố đã chạy tới bên cạnh Trương Vô Kỵ, nhìn thấy mặt hắn như tờ giấy vàng, môi bạc trắng thì đau lòng không thôi.
Cố Hàn Uyên đi theo đám người đi tới ngoài cửa điện, nhìn xem Trương Vô Kỵ nhân vật chính đầu tiên.
Trương Vô Kỵ niên kỷ mười mười lăm tuổi, mười sáu tuổi hình dạng bề ngoài giống như tiểu sinh, cùng Trương Thúy Sơn rất giống, vẻ mặt thêm nhu hòa hơn một chút, mặc dù niên kỷ còn trẻ, cũng là đã kế thừa nhan sắc của phụ mẫu.
Lúc này Vô Thiên thừa dịp trong lúc Trương Tam Phong ra tay xuất thủ với Huyền Minh nhị lão liền phóng ra khỏi cửa điện phái Võ Đang.
Mục đích phân thân Vô Thiên cũng đã đạt được, bây giờ có lưu lại cũng không có ý nghĩa gì, huống chi thời gian tồn tại phân thân thì có hạn, cho nên phải nhanh chóng thoát ly khỏi tầm mắt của mọi người, Vô Thiên lộ diện dùng thanh Đồ Long Đao giả giải quyết vấn đề nguy cơ Trương Thúy Sơn bị các đại môn phái ép hỏi, Cố Hàn Uyên hoàn thành ước định cùng Ân Tố Tố, thuận tiện còn dẫn dắt thu hút đưa tới Huyền Minh nhị lão, chỉ cần Huyền Minh nhị lão xuất hiện, thì Trương Tam Phong tất nhiên sẽ xuất thủ cứu Trương Vô Kỵ ra, lại còn vội vàng trị liệu hàn độc cho Trương Vô Kỵ, vỉ thế cũng không cần lo lắng Trương Tam Phong ra tay cầm giữ lưu lại Vô Thiên.
Có thể nói tất cả mưu đồ đều dựa theo kế hoạch của Cố Hàn Uyên đã hoàn thành.
Đến nỗi hắn vì Ân Tố Tố cùng Không Văn đối đầu, về sau lại cùng Không Trí giao thủ, mặc dù là tình huống ngoài ý muốn, nhưng kết quả thì là lại tốt, Cố Hàn Uyên quét lấy thu được danh vọng của Không Trí, triển lộ thiên phú. Về sau thì có thể quang minh chính đại dùng thân phận đệ tử phái Võ Đang hành tẩu giang hồ, còn lấy cầm xưng hào đệ nhất nhân đệ tử đời thứ ba của Võ Đang…
Tổng điểm kiếm được từ nhân vật phản diện điểm mặc dù tiêu tốn nhiều, nhưng dù sao đây vốn là không nằm tại trong kế hoạch, nhưng thuộc về niềm vui ngoài ý muốn, bây giờ điểm nhân vật phản diện của hắn chỉ còn lại có 470.
Nhìn xem Trương Tam Phong đang tiếp nhận chữa thương cho Trương Vô Kỵ, Cố Hàn Uyên cảm thấy mình còn có thể tiếp tục lại thu thêm Ân Tố Tố một đợt điểm nhân vật phản diện.
Các đại môn phái có một số người truy kích Vô Thiên, nhưng ngoại trừ mấy người có cảnh giới tông sư thì phần còn lại không có chút nào uy hiếp…
Hết lần này tới lần khác mấy vị tông sư này lại không có người tinh xảo về khinh công, dựa vào sự quen thuộc địa hình đã thăm dò trước đó, Vô Thiên rất dễ dàng bỏ rơi bọn họ không còn thấy được bóng dáng của hắn, không bao lâu, Không Văn cùng Diệt Tuyệt sư thái và mấy tông sư truy kích Vô Thiên đành phải quay về Tử Tiêu Cung.
Lúc này trong đại điện chỉ có Tống Viễn Kiều chiêu đãi người các đại môn phái, còn lại các trưởng lão, Võ Đang thất hiệp đều đến hậu viện để hỗ trợ cho Trương Tam Phong chữa thương cho Trương Vô Kỵ…
Không Văn nhìn thấy Cố Hàn Uyên vẫn còn đứng ở tại đại điện, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, lão tang muốn đem hiểu lầm của Không Trí trước đây hóa giải, tung tích Đồ long đao đã có, mà Vô Thiên thì giết Tạ Tốn, cho nên nếu bây giờ đi tìm Tạ Tốn cũng không có ý nghĩa. Hôm nay mục đích đả kích phái Võ Đang đã không thể hoàn thành, còn bị người bắt được cái chuôi, đúng là là trộm gà không thành lại mất nắm thóc, đến nỗi chuyện của Long môn tiêu cục hoàn toàn không đáng để nhắc lại…
Không Văn lúc này chỉ muốn tìm Cố Hàn Uyên để kịp thời ngừng lại tổn hại, bằng không nếu chuyện hôm nay truyền đi, thì cũng là rất phiền toái, thông qua chuyện vừa rồi, Không Văn phát hiện Cố Hàn Uyên là dạng người nếu không thấy thỏ, thì sẽ không thả chim ưng sắn mồi, cho nên dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
– A Di Đà Phật… Cố thiếu hiệp, phía trước Không Trí có đắc tội, mong được tha thứ, sau này Bắc Thiếu Lâm nguyện ý vì thiếu Cố thiếu hiệp mà nợ một nhân tình, chỉ cần việc làm không vi phạm đạo nghĩa giang hồ quy củ các môn phái, thì cái gì cũng có thể đáp ứng Cố thiếu hiệp.
Không Văn thành ý phóng ra rất đủ, đường đường Bắc Thiếu Lâm vì một gã đệ tử đời ba mà thiếu nhân tình, có thể nói đây là lần đầu tiên xảy ra, mặc dù là nếu quả thật có chuyện khó khăn muốn tìm Bắc Thiếu Lâm nhờ hỗ trợ chỉ sợ không có hiệu quả gì.
Nhưng Cố Hàn Uyên cũng không phải để ý đến cái nhân tình này, mà là chỉ cần cái nhân tình này tồn tại, đồng thời chuyện từ hôm nay lan truyền ra ngoài, thì đã có thể mang đến cho hắn cực lớn danh tiếng rồi.
Mắt thấy mục đích đạt được, Cố Hàn Uyên cũng không tiếp tục nắm chết lấy không thả, huống chi người của phái Võ Đang đều đi đến hậu viện cứu chữa cho Trương Vô Kỵ, cũng không còn có ai ở đây để cho hắn dựa thế, chi bằng khôn quá thì mất ngoan.
– Nếu Không Văn đại sư đã rõ lý lẽ, vãn bối tuổi trẻ tính nóng, có nói rất nhiều lời không đúng lúc, xin đại sư đừng cố chấp, ngày sau nếu có cơ hội chắc chắn sẽ đến Bắc Thiếu Lâm bái phỏng.
Không Văn thấy Cố Hàn Uyên hạ cho mình bậc thang, thỏa mãn gật đầu, lại lần nữa thi lễ.
– A Di Đà Phật… Cố thiếu hiệp quả nhiên hiểu rõ đại nghĩa.
Tiếp lấy Không Văn liền hướng về phía Tống Viễn Kiều chào từ biệt, tất nhiên vấn đề danh tiếng Bắc Thiếu Lâm đã giải quyết, lưu lại nữa cũng không được gì, còn không bằng mau chóng quay trở lại Bắc Thiếu Lâm, an bài nhân thủ truy tìm tìm kiếm tung tích của Vô Thiên.
Hai người qua loa lấy lệ nói khách sáo vài câu sau, Không Văn liền dẫn người rời đi.
Sau đó các đại môn phái chưởng môn cũng lục tục mang môn nhân đến cáo từ…
Không bao lâu, trong đại điện vừa rộn ràng đám người liền đi không còn một bóng người, chỉ còn lại một Thượng Quan Hải Đường.
Nàng đi đến trước mặt Cố Hàn Uyên, quan sát trong phút chốc, thì phát hiện so trước đó Cố Hàn Uyên còn dễ nhìn hơn.
– Cố huynh, tại hạ Thượng Quan Hải Đường, hôm nay mắt thấy Cố huynh dùng ngữ khí đè Bắc Thiếu Lâm, dùng kiếm đã thương Không Trí đại sư, tại hạ nhìn mà phải cảm than…
Cố Hàn Uyên nhìn thấy Thượng Quan Hải khuôn mặt xinh đẹp Đường tinh xảo thì tâm tình cũng vui thích rất nhiều, còn khuôn mặt của Không Văn già nua kia, nhìn lâu thực sự là chán ghét.
– Thiên Hạ Đệ Nhất trang chủ Thượng Quan Hải Đường thì tại hạ có biết, so theo như lời đồn đại thì càng thêm tiêu sái lỗi lạc, thanh nhã vô song, chỉ cần nhìn thấy Thượng Quan huynh đệ liền làm tâm tình của người vui vẻ rồi, nếu có rảnh rỗi, chi bằng trang chủ ở lại Võ Đang lâu hơn mấy ngày, cũng tốt để cho tại hạ chiêu đãi Thượng Quan huynh đệ một chút.
Thượng Quan Hải Đường nghe được lời nói Cố Hàn Uyên liền cười như hoa, xinh đẹp đến mức suýt nữa bại lộ chân tướng nữ giả nam trang, nàng mặc trong tâm dù có chút ý động, nhưng còn phải trở lại kinh thành hướng đến Chu Vô Thị của Thiết Đảm Thần Hầu hồi báo chuyện xảy ra ngày hôm nay. Hôm nay huyên náo lớn như vậy, vô luận là chuyện Cố Hàn Uyên đột nhiên xuất hiện, hay là nhân vật thần bí Vô Thiên đăng tràng, cũng sẽ gây nên tạo nên oanh động ở trên giang hồ, vì thế cũng phải sớm chuẩn bị trước…
– Tại hạ cũng cảm thấy cùng Cố huynh mới quen mà như đã thân. Đáng tiếc trên thân có chuyện quan trọng, cần phải nhanh chóng hồi kinh, không thể lưu lại thêm giây khắc nào, ngày sau nếu Cố huynh có tới kinh thành nhất định phải tới Thiên Hạ Đệ Nhất Trang tìm tại hạ, thì đến lúc đó không say không về.
– Nếu vậy thì quá đáng tiếc, chờ sau này tại hạ hạ sơn, chắc chắn sẽ làm một chuyến đi đến kinh thành, đến lúc đó chúng ta lại đem rượu ra hàn huyên vui vẻ, để tại hạ tiễn đưa Thượng Quan huynh đệ một đoạn đường a.
– Cố huynh không cần đưa tiễn, sơn thủy hữu tương phùng… Tống đại hiệp, xin cáo từ.
Thượng Quan Hải Đường hướng phía Tống Viễn Kiều lên tiếng chào, cũng không lề mề, gọn gàng rời đi khỏi núi Võ Đang…