Phần 61
Lý Mạc Sầu vẫn không có nói gì, sắc mặt bình tĩnh đáng sợ.
“Đây chính là sự trừng phạt đối với ta sao?”
Lý Mạc Sầu nghĩ tới nhân sinh của mình kể từ gặp phải Lục Triển Nguyên, vì ái sinh hận trở nên tâm ngoan thủ lạt, giết người vô số, lạnh như băng tâm mỗi thời mỗi khắc đều hành hạ tự chính mình, là chính Cố Hàn Uyên mang đến cho mình sự ấm áp, cho mình ánh sáng, khiến cho mình có ý nghĩ làm lại một lần nữa, nhưng mà cũng bởi vì chính mình nhất thời tùy hứng đã làm mất đi hắn.
“Vấn thế gian, tình vi hà vật? Trực giáo nhân sinh tử tương hứa.”
Lý Mạc Sầu ngâm khẽ rồi cất bước hướng xuống đầm nước.
Lúc này trong nội tâm nàng đã không có một chút gì về cái bóng Lục Triển Nguyên, chỉ có muốn xuống nước bồi Cố Hàn Uyên, không thể để cho một mình hắn ngủ say trong đầm nước băng lãnh.
Bị Lý Mạc Sầu làm cho bừng tỉnh lại, Hồng Lăng Ba vẫn còn mang theo mê mang nhìn về phía Lý Mạc Sầu, thấy nàng đang từng bước một hướng đi trong đầm nước, mực nước rất nhanh liền đem làn váy của nàng lần nữa thấm ướt.
– Sư phụ…
Hồng Lăng Ba mặc dù cũng rất bi thương, nhưng không nghĩ tới Lý Mạc Sầu lại sẽ quyết tuyệt như vậy, chỉ là do nàng không rõ cái gọi là đáng sợ nhất chính là người có hy vọng rồi sau đó chỉ nhìn thấy sự tuyệt vọng.
Lý Mạc Sầu bên tai tựa như lại lần đầu gặp mặt Cố Hàn Uyên, lúc mũi kiếm Khâu Xứ Cơ đâm thẳng tới nàng, hắn cứu mình thoát ra ra với giọng nói nồng ấm.
– Cô nương không có sao chứ?
Còn nhớ kỹ đến ánh mắt quan tâm của hắn, cùng với trên bờ eo nóng bỏng bàn tay hắn ôm lấy, dù cho đầm nước lạnh buốt đã phủ ngập bờ eo Lý Mạc Sầu, nhưng nàng tựa hồ chỗ bàn tay hắn chạm đến lại nóng lên, lần đầu tiên ngoại trừ Lục Triển Nguyên, bên ngoài có một nam nhân khác để ý quan tâm đến nàng, nghe hắn bảo vệ cho mình, dáng vẻ hắn quang minh lẫm liệt lúc phẫn nộ làm phái Toàn Chân sợ run, không hiểu sau khi đó nàng lại cảm thấy tự ti, bản thân mình thật sự đáng giá được hắn giống tia sáng vạn trượng giữ gìn bảo vệ sao?
Rồi lúc hắn quan tâm đến sư muội Tiểu Long Nữ cùng đồ đệ Hồng Lăng Ba thì nàng lại có chút đố kị, đến khi hắn biết thân phận thật sự của mình cũng không có nhìn với ánh mắt khác, lại còn lý giải sự tình ủy khuất trong lòng của nàng.
– Có phải Lý tiên tử bởi vì vừa rồi bị phái Toàn Chân làm bị thương mà đau đớn? Tại hạ sẽ vì Lý tiên tử mà trút giận là được rồi…
Còn nhớ rõ hắn lúc đó nói ra, làm trong lòng nàng xúc động.
Mực nước đã đến cổ Lý Mạc Sầu, nhưng ánh mắt của nàng vẫn không có dao động.
Nhớ đến hắn lấy một địch sáu, oai hùng anh phát, giận chiến quần hùng, lập tức nàng liền bị mỗi lời một hành động của hắn hấp dẫn, nàng xông vào Thiên Cương Bắc Đẩu trận, vốn định trả lại ân tình cứ hắn, kết quả lại lâm vào nguy cơ thì lại được hắn cứu ra thêm một lần, nộ ân tình càng lúc càng nhiều.
– Hai nha đầu ngốc, chỉ làm thêm loạn, cứ đứng ở đây…
Bị hắn nói xong, vỗ đánh vào mông càng là tựa như đập tan cừu hận nhiều năm qua giày vò lấy tâm trí của mình.
– Lý tiên tử, oán khí hết chưa?
Một câu nói liền làm ấm hóa trong tâm.
Lúc bị hắn phát hiện thân thể mẫn cảm, trong lòng chỉ có xấu hổ chứ không phẫn giận, liền một chút cảm xúc khó chịu cũng không có, Ngọc Nữ Tâm Kinh cùng với chân tướng sự thật của sư phụ nói ra, làm cho chính mình hoàn toàn sụp đổ, để hóa giải đối với mối hận sự phụ cùng đối với đố kỵ sư muội.
Cho dù là trước khi hắn rời đi vẫn lo âu an nguy của mình, không chút do dự đưa cho nàng thần công bí tịch, chỉ vì muốn cho mình có thể năng lực tự bảo vệ.
Lý Mạc Sầu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chìm cả thân mình vào trong nước, không có giãy giụa, không có phản kháng, chỉ có vô cùng bình thản, Cố Hàn Uyên cường thế xâm nhập trong lòng nàng, ngạnh sinh đem bóng dáng Lục Triển Nguyên làm cho biến mất.
Tựa như từ lúc nàng nhìn thấy hắn một khắc kia, mối hận trong lòng đã bị hắn từng chút từng chút hóa giải sạch sẽ, hắn giống như thần tiên, cứu vớt nàng, vốn cho rằng không có thuốc nào cứu được mình nữa…
Nếu như không có gặp qua thái dương, nàng có thể còn mãi chịu đựng hắc ám.
– Hàn Uyên, ta tới tìm ngươi đây.
Lý Mạc Sầu ý thức dần dần mơ hồ.
Cố Hàn Uyên lúc này đang khoanh chân ngồi ở trong trên một tảng đá nhô ra bên trong thủy đạo, đàm nước Cổ Mộ kỳ thực chính là một dòng nước ngầm, lại phân chia ra thành nhiều nhánh, cho nên mới có số lớn dòng nước ngầm tồn tại, nếu không có địa đồ, thì ở dưới nước đúng là khó mà thông qua.
Trước khi xuống nước, hắn liền dùng 1800 điểm nhân vật phản diện lấy bí quyết bế khí trong Cửu Âm Chân Kinh tăng lên tới tinh thông, có thể tại dưới nước thời gian nín thở kéo dài đến một nén nhang.
Sau khi thăm dò rõ ràng con đường dưới nước thông ra bên ngoài, hắn lúc này chỉ là suy nghĩ phải bao lâu thì sẽ nổi lên mặt nước thì mới phù hợp, Cố Hàn Uyên một mực chú ý đến Thần Niệm Định Vị gắn trên thân Tiểu Long Nữ cùng Lý Mạc Sầu.
Hắn nhìn thấy Tiểu Long Nữ xuống nước sau đó vẫn di chuyển, hiển nhiên là đang tìm kiếm hắn, không bao lâu Lý Mạc Sầu cũng xuống nước, thế nhưng nàng lại không di động.
Hắn đã nghĩ tới một cái khả năng, đột nhiên liền không có tâm tình suy nghĩ nữa, từ trên tảng đá nhô ra, hắn nhảy xuống nước, hướng về phía Lý Mạc Sầu bơi đi.
Quả nhiên Lý Mạc Sầu đã chìm đến đáy đàm nước, hai mắt nhắm nghiền, nàng đã ngâm nước hôn mê, Cố Hàn Uyên lông mày nhíu lại, không nghĩ tới Lý Mạc Sầu quyết tuyệt như vậy…
Cấp tốc bơi đến trước tiên dùng độ khẩu khí thổi vào miệng nàng, liền vội vàng mang theo nàng nổi lên trên mặt nước…
Hồng Lăng Ba đang vì Lý Mạc Sầu cảm thấy bi thương, đột nhiên nghe được tiếng động vọt ra khỏi mặt nước, liền hướng về phía mặt nước nhìn lại.
– Cố đại ca! Sư phụ…
Hồng Lăng Ba nhìn thấy hai người thì kinh hỉ hô to.
Cố Hàn Uyên cũng không công phu để ý tới nàng, đem Lý Mạc Sầu đặt nằm dưới đất, dùng tay ấn trên ngực nàng làm nhân công hô hấp, lúc này vạt áo của nàng hướng hai bên lộ ra một phần, màu xanh biếc cái yếm, hai bầu vú cao ngất đem cái yếm đẩy lên như muốn lột lấy cái yếm mà ra, nhìn xem da thịt non mềm, hai bầu vú run rẩy phấn nộn mê người.
Hắn đột nhiên có chút hối hận, một nữ nhân tốt như vậy không nên để cho nàng thương tâm.
Hồng Lăng Ba nhìn thấy động tác Cố Hàn Uyên còn tưởng rằng hắn đang thừa dịp Lý Mạc Sầu hôn mê mà khinh bạc nàng, nhưng nhìn thấy trên vẻ mặt hắn nghiêm túc không giống như là lợi dụng người, huống chi nàng cũng không tin Cố Hàn Uyên kẻ như vậy…
Cũng may không bao lâu Lý Mạc Sầu liền ho sặc ra nước.
– Mạc Sầu! Mạc Sầu…
Lý Mạc Sầu giữa lúc mơ mơ màng màng giống như nghe được có tiếng người gọi nàng, tiếp đó cũng cảm giác được bờ môi mình ấm áp, một ngụm khí nóng hơi thở luồn tiến vào bên trong miệng của nàng, nàng chậm rãi mở ra hai mắt, nhìn thấy chính là gương mặt anh tuấn của Cố Hàn Uyên đang tràn đầy khẩn trương lo lắng kích động.
Hơn nữa lúc này Cố Hàn Uyên hai tay của hắn vẫn còn duy trì ấn áp trên ngực của nàng, nếu như làm như thế mà là người khác, lúc này chắc chắn đã bị nàng giết, nhưng mà lúc này nàng chỉ là hư nhược hai tay ôm lấy Cố Hàn Uyên, trong miệng nỉ non:
– Hàn Uyên, ngươi còn sống sao? Ta không phải là đang nằm mộng chứ? Hay là chúng ta đã đến âm tào địa phủ?
– Mạc Sầu, chúng ta vẫn còn sống, thật xin lỗi, đã làm nàng lo lắng.
Cố Hàn Uyên cũng ôm lấy Lý Mạc Sầu, vỗ nhẹ lưng nàng an ủi, thuận tiện đêý cho nàng một chút nội lực đi qua, để cho cơ thể nàng đang lạnh như băng có thể nhanh chóng nóng ấm lên.
– Hàn Uyên, ta cũng ưa thích ngươi.
– Mạc Sầu, ta cũng thích nàng…
– Đừng bỏ ta lại có được không?
– Được…
– Ngươi vừa mới có phải thân lên môi ta?
– Đó là biện pháp cứu nàng…
– Vậy lại cứu ta thêm một lần nữa đi…
Cố Hàn Uyên không tiếp tục trả lời Lý Mạc Sầu, liền cúi đầu xuống thỏa mãn nguyện vọng của nàng, một cái hương vị ngọt ngào nhiệt liệt kích hôn qua đi, môi thơm Lý Mạc Sầu hé mở, đôi bầu vú cao ngất vú nhấp nhô phập phồng, một bộ váy áo thấm nước trở thành mỏng, khe rãnh ở giữa đôi nhũ phong thấy được hình dáng no đủ của bộ ngực sữa, như ẩn như hiện linh lung cặp đùi ngọc, rất là kinh tâm động phách, đúng là một loại câu hồn nhiếp phách diễm lệ, nhất là thân thể Lý Mạc Sầu phong tình cực điểm mê người, một thân da thịt tuyết trắng giống như chưa từng trải qua ánh mặt trời tẩy lễ, thân thể yêu kiều lộ ra kinh người đường cong, đủ để cho bất luận nam nhân nào khó có thể tự giữ, khuôn mặt tuyệt mỹ…
Lý Mạc Sầu lần đầu tiên cảm thụ dạng tiếp xúc này, lần thứ nhất biết được cái gì là hạnh phúc.
Lục Triển Nguyên là cái gì, đó là ai?
Mặc dù Lý Mạc Sầu bởi vì quá hư nhược, miệng môi của nàng cơ hồ không đáp lại, được gì, bờ môi cũng còn lạnh buốt đến đáng sợ, nhưng Cố Hàn Uyên lại dị thường thỏa mãn, không phải trên thân thể nàng, mà đó là tâm linh của nàng…