Phần 39
Cố Hàn Uyên sau khi bước ra ngoài cửa nói cho Dương Bất Hối biết là đã đem Kỷ Hiểu Phù cứu chữa xong rồi, dặn dò nàng hãy để cho Kỷ Hiểu Phù nghỉ ngơi thật tốt, lại thu hoạch được thêm một nụ hôn của nàng.
Hệ thống đánh gái chia ra cho hắn cấp đánh giá S, thu 2300 điểm nhân vật phản diện, cùng cấp đánh giá A, thu 1000 điểm nhân vật phản diện.
Trương Vô Kỵ đang bận chữa trị cho đám giang hồ nhân sĩ, cũng may những người này bị hạ độc cũng không tính là sâu, cho nên đều được hắn cứu trở về, bên này đến lúc thân thể của Kỷ Hiểu Phù khôi phục lại, thì tâm tình của nàng cũng đã tốt hơn, thì trời đã chạng vạng tối, Cố Hàn Uyên tìm cơ hội đến gặp Kỷ Hiểu Phù.
– Kỷ cô nương, chuyện lúc trước…
Cố Hàn Uyên lời nói còn chưa xong, liền bị Kỷ Hiểu Phù cắt đứt.
– Chuyện lúc trước ta đã quên đi, cảm ơn ngươi lại một lần đã cứu ta.
Kỷ Hiểu Phù vẫn còn có chút không dám nhìn hắn, ánh mắt phiêu hốt trôi nỗi…
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nàng đã chuẩn bị tốt tinh thần, tuy nói rằng trong quá trình trị liệu đó vô cùng xấu hổ, nhưng nói cho cùng vẫn là cứu được mạng của nàng, nếu như không có đến giây khắc cuối cùng một màn kia nàng bất chợt có được đỉnh phong cao trào, khiến cho âm tinh trào chảy ra bên ngoài một mảnh, thì Kỷ Hiểu Phù có thể sẽ càng thêm bình tĩnh, dù sao nàng cũng không phải hoàng hoa khuê nữ gì đó…
– Tại hạ muốn nhắc đến, không phải là thời điểm chuyện trị liệu, mà là chuyện Kỷ cô nương bị người hạ độc…
Cố Hàn Uyên cố ý nói như vậy, lại đem Kỷ Hiểu Phù nháo cái mặt đỏ ửng.
Chậm thời gian mấy hơi thở sau, Kỷ Hiểu Phù mới cố nén xấu hổ hỏi.
– Ngươi đã có manh mối người hạ độc sao?
– Vẫn chưa có, nhưng mà người hạ độc thủ đoạn cao minh, tuyệt đối không phải là người bình thường, có lẽ là vì nhằm vào Hồ Thanh Ngưu mà đến, cho nên mỗi khi nhìn thấy độc bị hóa giải, có thể sẽ còn xuất thủ hạ độc lần nữa, trong lúc ban ngày muốn né tránh tai mắt qua nhiều người như vậy gần như không có khả năng, cho nên chỉ có buổi tối ra tay. Phía ngoài đám giang hồ nhân sĩ phân tán rộng nên không tiện phòng bị, nhưng ở tại trong phòng Kỷ cô nương, hoàn toàn có thể canh bắt rùa trong hũ.
Cố Hàn Uyên đem tính toán của hắn nói cho Kỷ Hiểu Phù biết.
Kỷ Hiểu Phù gật đầu tán đồng.
– Kỷ cô nương yên tâm, đến lúc đó tại hạ sẽ âm thầm ẩn nấp, cho dù có thể không thể bắt nổi kẻ hạ độc, cũng tuyệt đối sẽ không để cho Kỷ cô nương bị thương tổn tới trên người…
Cố Hàn Uyên thần tình nghiêm túc, mở miệng cam đoan, tựa như xem Kỷ Hiểu Phù là người cực kỳ trọng yếu, nàng nhìn xem trong mắt Cố Hàn Uyên ẩn hiện thân ảnh của mình, trong lòng khẽ run, chỉ cảm thấy nam nhân này lúc nào gặp mặt, cũng làm cho mình có chút loạn trong tâm tư, nhưng nàng không thể tránh né, mà còn bởi vì bên trong lời nói của hắn coi trọng mình mà vui mừng…
Kỷ Hiểu Phù giả vờ chỉnh lý vuốt lại mái tóc, nghiêng người né qua ánh mắt Cố Hàn Uyên, che giấu trên mặt mình đang nóng lên, trong nháy mắt vẻ thẹn thùng kia, lại là đem phong vận của nàng thể hiện ra đủ vẹn toàn…
Hai người thương nghị thỏa đáng xong, lúc màn đêm buông xuống quả nhiên có người lẻn vào, đang hướng về phía Kỷ Hiểu Phù hạ độc, Kỷ Hiểu Phù trong nháy mắt nhỏm người lên, giơ chưởng đánh tới, người kia võ công so với dự liệu thì yếu hơn rất nhiều, người kia giật mình, cũng không dám đỡ chưởng Kỷ Hiểu Phù, liền lùi mấy bước, từ trong ngực lấy ra độc phấn vãi hướng về phía Kỷ Hiểu Phù, nàng vốn là đáng kinh sợ độc phấn khó mà ngăn cản, thì bên cạnh đột nhiên Cố Hàn Uyên hiện thân liền đem nàng kéo sát lại vào trong ngực hắn, né tránh được độc phấn công kích.
Người kia nhìn thấy có người trợ giúp, vội vàng chạy trốn, Kỷ Hiểu Phù cho dù rơi vào trong ngực Cố Hàn Uyên cảm thấy thẹn thùng, nhưng rồi rất nhanh tiến lên vung chưởng đánh vào trúng lưng người kia, làm cho người kia lảo đảo.
Không còn thời cơ chạy trốn, Cố Hàn Uyên dễ dàng bắt giữ người.
Cố Hàn Uyên biết người tới là Độc Tiên – Vương Nan Cô thê tử của Hồ Thanh Ngưu, hắn tiến lên đem tấm mạng che mặt của nàng lấy xuống, đem dung mạo của nàng nhìn rõ ràng, quả nhiên là một khuôn mặt nữ nhân, nàng mặc y phục màu đỏ đen, ẩn chứa bên trong làn vải là một thân thể thành thục đầy đặn, có lồi có lõm, mặt trái xoan, bên trên da thịt trong trắng lộ hồng, lông mày kẻ đen như vẽ, mắt như thu thủy, lông mi cong dài đen nhánh, khuôn mặt mỹ lệ, quả thực đây cũng là một mỹ nhân thành thục.
Cái quần dài chặt chẽ bao vây lấy trên đôi chân với cái mông lớn ngạo nghễ ưỡn lên rất sung mãn, hai bầu vú theo nàng không ngừng đang thở dốc vì trúng thương tạo nên sóng cả mãnh liệt, giống như muốn nứt cái yếm mà ra…
Bất quá so với Kỷ Hiểu Phù thì kém hơn một, hai phần, lúc này động tĩnh đã làm cho Trương Vô Kỵ cùng Hồ Thanh Ngưu giật mình tỉnh giấc, bọn họ liền chạy tới gian phòng của Kỷ Hiểu Phù, Hồ Thanh Ngưu nhìn thấy chính là Vương Nan Cô, nên vội vàng chạy đến…
Lúc này Cố Hàn Uyên đã đem Vương Nan Cô thả ra, chỉ là Hồ Thanh Ngưu thấy nàng khuôn mặt nhăn lại, rõ ràng nàng đã bị thương, lập tức liền nóng giận hỏi.
– Như thế nào lại bị thương, là ai đánh?
Hồ Thanh Ngưu nhìn thấy Vương Nan Cô ra hiệu chỉ về phía Kỷ Hiểu Phù, liền tiến lên ra tay định tát vào mặt Kỷ Hiểu Phù để lấy lại công bằng cho Vương Nan Cô, Kỷ Hiểu Phù không phải là không thể tránh thoát, nhưng lúc này Cố Hàn Uyên đang đứng tại đó, lại há để cho Hồ Thanh Ngưu làm tổn thương nàng, hắn đưa tay ngăn lại cái tát của Hồ Thanh Ngưu, một mặt lạnh lùng nhìn về phía Hồ Thanh Ngưu.
– Hồ tiên sinh, tại hạ kính ngươi chữa trị cho Vô Kỵ sư đệ, lại đem sách thuốc khai phóng cho hai người chúng ta quan sát, đối với Hồ tiên sinh rất cảm kích, nhưng cũng không thể bỏ mặc nếu ngươi không phân biệt tốt xấu liền muốn đả thương người, vị nữ nhân này rõ ràng là chạy tới đây hạ độc, như thế nào Hồ tiên sinh còn đối với nàng lại bênh vực như thế?
Hồ Thanh Ngưu bị Cố Hàn Uyên ngăn lại, mới khôi phục tâm trí giải thích nói.
– Đây là Vương Nan Cô thê tử của ta, được người giang hồ xưng là Độc Tiên…
Kế tiếp Hồ Thanh Ngưu nói rõ giữa mâu thuẫn của hai người, một là hạ độc, một là giải độc, tranh giành thi đấu với nhau trải qua nhiều năm, mọi người nghe xong thì đều cảm thấy do chính Vương Nan Cô cố tình gây sự với Hồ Thanh Ngưu, nhưng dù sao cũng là chuyện phu phụ của người, nên cũng không tiện nói gì…
Còn Kỷ Hiểu Phù chỉ nhớ là Cố Hàn Uyên đã hai lần bảo vệ cho nàng chu toàn, cũng không để cho nàng trúng phải độc phấn, cũng không để cho nàng nhận lấy cái tát kia, trong lòng đã lâu lắm rồi mới cảm thấy ngọt ngào, vì mang theo Dương Bất Hối, nàng lưu lạc trong giang hồ đã nhiều năm, rất lâu rồi không có được người bảo vệ qua như vậy…
Hồ Thanh Ngưu cũng nói rõ nguyên nhân ân oán giữa phu phụ hai người cùng với Kim Hoa bà bà, mà lúc này Kim Hoa bà bà đang sắp tới cửa rồi, sau đó Hồ Thanh Ngưu cùng Vương Nan Cô thượng diễn ra một màn đấu độc với nhau giữa hai người rồi uống thuốc độc tự sát.
Cố Hàn Uyên biết đó là kế sách hai người giả chết, hắn cũng không quấy nhiễu đến, yên tĩnh nhìn xem bọn họ thượng diễn…
Ngày hôm sau quả nhiên Kim Hoa bà bà mang theo Ân Ly tới cửa, trước mắt là phía bên ngoài đã đem toàn bộ đám giang hồ nhân sĩ giết chết, tiếp đó vào bên trong phòng nhìn thấy Hồ Thanh Ngưu cùng Vương Nan Cô đã uống thuốc độc tự vận, thì liền muốn rời đi.
Không ngờ vừa vặn đụng phải Trương Vô Kỵ, chỉ qua vài câu thì Trương Vô Kỵ bị Kim Hoa bà bà lừa gạt làm lộ ra thân phận, Kim Hoa bà bà trước kia là Tử Sam Long Vương Đại Ỷ Ti, cùng Tạ Tốn tương giao tâm đầu ý hợp, vô cùng biết rõ Tạ Tốn rất khó đối phó, mặc dù trên giang hồ có lời truyền là Tạ Tốn đã chết, Đồ Long Đao cũng bị rơi vào trong tay Vô Thiên, nhưng bị Kim Hoa bà bà thì lại nghi ngờ về lời đồn này, cho nên lúc này gặp phải Trương Vô Kỵ liền bắt lấy muốn ép hỏi tung tích Tạ Tốn.
– Tiền bối xin nể mặt phái Võ Đang mà buông tha cho Vô Kỵ sư đệ của vãn bối…
Nguyên lai chính là nghe tiếng của Cố Hàn Uyên.
– Hừ… cho dù chính là Trương Tam Phong có tới, ta cũng không để cho lão mặt mũi.
Lời này đương nhiên là nàng khoác lác, nếu quả thật đụng tới Trương Tam Phong mà nói, thì nàng chạy cũng không kịp, chẳng qua là nhìn thấy Cố Hàn Uyên, không có đem hắn để vào mắt mà thôi.
– Đã là như vậy, vãn bối không thể làm gì khác hơn là phải lĩnh giáo cao chiêu tiền bối.
Cố Hàn Uyên biết thân phận của mình không thể sử dụng ra ma kiếm, thế là bỏ ra 6000 điểm nhân vật phản diện đổi lấy Anh Hùng kiếm.
Anh Hùng kiếm kỳ thực cùng Cố Hàn Uyên cũng không có phối hợp được, hơn nữa phẩm cấp Anh Hùng kiếm cũng không cao lắm, nhưng thanh kiếm này đi cùng thì lại lẫm nhiên chính khí, rất là thích hợp với thân phận của Cố Hàn Uyên lúc bây giờ.
Nguyên bản Anh Hùng kiếm thì phải đạt tới cảnh giới Kiếm Tông Đại Kiếm Sư mới hiểu kiếm quyết, dùng điểm nhân vật phản diện giá trị để đổi lấy Anh Hùng kiếm đương nhiên không có kiếm quyết tồn tại đi theo, nhưng người sử dụng kiếm thì sáng ngời như bình minh ánh thái dương, nội liễm khí khái hào hùng, không giống như là phàm phẩm.
Thế là Cố Hàn Uyên rút ra thanh Anh Hùng kiếm đâm về phía Kim Hoa bà bà…