Phần 31
Đoàn Diên Khánh thấy trong tay Cố Hàn Uyên xuất hiện một thanh trường kiếm màu tím, liền cảnh giác ngưng thần…
– Diên Khánh thái tử, trẫm vẫn đối với ngươi trong lòng hổ thẹn, hôm nay sẽ giúp ngươi một tay.
Đoạn Chính Minh bởi vì chuyện năm xưa đó, cảm giác mình có phần tại vị bất chính, cho nên cũng nghĩ nhân cơ hội này hóa giải cừu hận của Đoàn Diên Khánh.
Đoàn Diên Khánh cho dù lĩnh tình, vẫn dùng thuật nói bằng bụng lên tiếng.
– Đoạn Chính Minh, đừng tưởng rằng ngươi làm như vậy, ta sẽ buông tha ý định đoạt lại hoàng vị.
Đoàn Chính Thuần vốn là không muốn xen lẫn vào, nhưng vừa rồi hắn đối với Cố Hàn Uyên trong lòng đã có tức giận vì chuyện Cam Bảo Bảo, lại thêm cũng không thể để cho Đoạn Chính Minh một mình hỗ trợ, cho nên liền gọi Hoàng Mi đại sư cùng Ngư Tiều Canh Độc cùng tiến lên phía trước.
Diệp nhị nương cùng Nhạc lão tam mặc dù e ngại, nhưng đối với Đoàn Diên Khánh thì có lòng tin, không cảm thấy Cố Hàn Uyên có thể chỉ trong một chiêu mà giết được Đoàn Diên Khánh, cho nên lúc này kiên định nắm lấy vũ khí hỗ trợ.
Cố Hàn Uyên cũng không quản đến nhân số đối phương tăng nhiều, dù sao ngoại trừ Đoàn Diên Khánh cùng Đoạn Chính Minh là cảnh giới tông sư, mọi người còn lại bất quá chỉ là cảnh giới tiên thiên mà thôi.
– Kiếm Nhị Thập Nhất…
Chỉ thấy Cố Hàn Uyên một tiếng quát lên, ma kiếm hiện ra kiếm khí, hơn nữa kiếm khí càng lúc càng nhiều, có đến hai mươi mốt làn kiếm khí xen lẫn khí thế lôi đình vạn quân bắn về phía Đoàn Diên Khánh, Đoàn Diên Khánh mặc dù đã sớm có cảnh giác, nhưng bởi vì khoảng cách hai người cách tương đối xa, nên đang yên tĩnh chờ đối phương ra chiêu.
Không nghĩ tới kiếm khí công kích, hơn nữa số lượng còn nhiều như thế.
Đoạn Chính Minh vẫn cho là Lục Mạch Thần Kiếm là võ công duy nhất trong thiên hạ có thể phóng ra kiếm khí, không ngờ hôm nay nhìn thấy loại kiếm khí này phóng đến càng kinh khủng hơn.
Chỉ nhìn thanh thế của những làn kiếm khí, Đoàn Diên Khánh liền đã cảm thấy ngăn cản không được rồi.
Đoàn Diên Khánh, Đoàn Chính Minh, Đoàn Chính Thuần cả ba người đều phóng ra Nhất Dương chỉ cũng chỉ đánh rơi mấy làn kiếm khí mà thôi, còn lại hơn mười làn kiếm khí vẫn là tiếp tục tại hướng về đám người vọt tới, ngoại trừ hướng Đoàn Chính Thuần thì kiếm khi không có đánh tới, còn những người khác bị kiếm khí đánh trúng chắc chắn là phải chết, thậm chí trong mắt mọi người cũng bắt đầu hiện ra vẻ tuyệt vọng rồi…
Bỗng nhiên vào lúc này lại xuất hiện năm tăng nhân bay vào giữa sân, chính là cao tăng Thiên Long tự, cầm đầu là Khô Vinh đại sư.
Vốn là Khô Vinh đại sư lo lắng cho sự an toàn của đám người Đoạn Chính Minh nên mới âm thầm theo ở phía sau, dù sao Đoạn Chính Minh cũng là hoàng đế một nước, nếu Đoạn Chính Minh băng hà mà nói, tình hình quốc nội tất nhiên sẽ bị rung chuyển.
Lại thêm Khô Vinh đại sư cũng giống như Đoàn Diên Khánh hổ thẹn trong lòng, cũng lo lắng an nguy của Đoàn Diên Khánh, cho nên bây giờ mới có thêm một màn này, đám người Đoạn Chính Minh vốn là đã có chút tuyệt vọng, không ngờ lại vẫn có thể tuyệt xử phùng sinh.
Chỉ thấy năm cao tăng Thiên Long tự cùng lúc từ ngón tay bắt đầu phóng ra kiếm khí, đó là Lục Mạch Thần Kiếm, nhất là Khô Vinh đại sư với Thiếu Thương Kiếm cơ hồ mỗi lần phóng ra đều đánh rơi một làn kiếm khí.
Thiên Long tự xem như căn nguyên của Đại Lý, toàn bộ thành viên đều là cảnh giới tông sư, cảnh giới Khô Vinh đại sư là tông sư hậu kỳ, sử dụng Lục Mạch Thần Kiếm rất nhanh liền đem hơn phân nửa những làn kiếm khí đánh rơi.
Nhưng vẫn còn có mấy làn kiếm khí phóng tới trong đám người.
Đoàn Diên Khánh bả vai bị xuyên thủng.
Khô Vinh đại sư là người ngăn cản chủ lực nên trên thân trúng đến ba làn kiếm khí, cánh tay, đùi, phần bụng ba chỗ máu tươi liền chảy ra, cũng may cảnh giới đủ cao, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc ở né tránh kịp kiếm khí công kích những chỗ trí tử, lúc này chỉ là trọng thương.
Bản Quang, Bản Tướng hai người vì bảo hộ cho Đoạn Chính Minh, cánh tay bị kiếm khí gây nên thương tích.
Ngư Tiều Canh Độc cảnh giới thấp, không phải mục tiêu chủ yếu, bởi vậy không có bị kiếm khi bắn trúng.
– A Di Đà Phật… thí chủ võ công cái thế, xin hãy buông tha cho Đoàn Diên Khánh, trên dưới Thiên Long tự sẽ khắc trong tâm khảm.
Khô Vinh đại sư ở trên người có mấy chỗ vết thương đã tự điểm huyệt, sau khi máu ngừng chảy, chắp tay trước ngực thi lễ nói, lão tang biết rõ chỉ mới một chiêu liền đánh đám người khó mà chống đỡ, nếu Cố Hàn Uyên khăng khăng xuất thủ, thì không có người nào còn sống rời đi, cho nên cũng không kiên trì thể diện gì nữa, mở miệng cầu xin lượng thứ.
– Bổn tọa nói thì sẽ lời giữ lời, tất nhiên Đoàn Diên Khánh không chết ở dưới kiếm khí của Kiếm Nhị Thập Nhất…
Cố Hàn Uyên thật không có ý tất sát Đoàn Diên Khánh, cho nên mệnh Đoàn Diên Khánh không có đến tuyệt lộ, phóng cũng liền thả…
Khô Vinh đại sư nhẹ nhàng thở ra, lần nữa ra phật lễ.
– Về sau các hạ xuất hiện ở đâu, Tứ Đại Ác Nhân nhất định sẽ nhượng bộ lui binh.
Đoàn Diên Khánh cũng biết hôm nay mình còn vận khí tốt, bị võ công Cố Hàn Uyên làm cho kinh sợ, nên nói mềm mỏng, xong rồi liền mang theo Diệp nhị nương cùng Nhạc lão tam rời đi…
Đao Bạch Phượng ánh mắt mịt mờ liếc nhìn Đoàn Diên Khánh cất bước, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đoạn Chính Minh cũng dùng ánh mắt ra hiệu Đoàn Chính Thuần không thể trêu chọc đại địch như thế, Đoàn Chính Thuần nghẹn khuất gật đầu, hắn biết Cam Bảo Bảo đã không còn bao giờ trở lại với mình rồi…
Đám người cứ thế mà đi.
Cam Bảo Bảo mặc dù đối với kết quả này có chút không cam lòng, nhưng nàng biết mình tại trong lòng Cố Hàn Uyên địa vị không cao, cũng không dám cưỡng cầu, nàng lại có suy nghĩ để cho Chung Linh hỗ trợ cùng với mình sau này sẽ cầu hắn.
Cam Bảo Bảo đem di thể Chung Vạn Cừu an táng xong cùng Cố Hàn Uyên về lại trong Vạn Kiếp cốc, Chung Linh từ chỗ Cam Bảo Bảo biết được Chung Vạn Cừu qua đời, thì cũng rất thương tâm.
Mặc dù đã biết Chung Vạn Cừu không phải là phụ thân của mình, nhưng công dưỡng dục hơn mười năm cảm tình vẫn là rất sâu, sau đó Cố Hàn Uyên ở lại tại Vạn Kiếp cốc an ủi Chung Linh.
Liên tục bôn ba nên Cố Hàn Uyên cũng có chút mệt mỏi, tại Vạn Kiếp cốc nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày…
Vào một đếm, Chung Linh đem chính mình giao cho Cố Hàn Uyên.
– Cố ca ca… muội ưa thích ca ca, dù cho ca ca là người xấu, muội vẫn thích ca ca…
Chung Linh hai tay ôm lấy cổ Cố Hàn Uyên nói, Cố Hàn Uyên lấy xuống mặt nạ quỷ, ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú lên Chung Linh đang tựa như con tiểu lộc…
– Ta cũng ưa thích Linh muội…
Chung Linh đối với chuyện sắp phát sinh vẫn còn có chút e ngại, còn Cố Hàn Uyên thì có một cô nương xinh xắn hoạt bát xông vào trong lòng của hắn, thì hắn nào lại có lý do buông tay.
Sau đó Chung Linh vùi khuôn mặt đỏ bừng vào ngực Cố Hàn Uyên, hắn cởi hết y phục của nàng, rồi cởi cái nút thắt phía sau chiếc yếm, nàng vẫn không hề phản đối, vì vậy hắn tiến thêm một bước, đưa tay kéo lấy cái tiểu nội khố của nàng.
Khi Cố Hàn Uyên chạm tới cái tiểu nội khố, Chung Linh khẽ nhấc cái mông lên một chút, phối hợp cho hắn dễ hành động…
Ngọc thể tuyết bạch hiện ra trước mắt Cố Hàn Uyên, chỉ thấy nàng da thịt trắng hồng, mịn màng như mỡ, bộ ngực săn chắc cao vút, quanh hai đầu núm vú là hai vầng vú hồng nhuận tròn như vẽ thành, bụng dưới trơn nhẵn, mềm mại bóng loáng, chiếc eo mảnh dẻ, nhỏ nhắn đôi chân ngọc đầy đặn khép chặt, chính giữa cái âm hộ với thảm lông đen thưa mềm non mịn xuân quang vô hạn, bàn chân nhỏ xinh xắn, ngón chân như ngọc, cảm giác được ánh mắt của hắn đang nhìn hạ thể mình, Chung Linh vô cùng khẩn trương, bộ ngực phập phồng theo từng nhịp thở, ngọc thể ửng hồng như ráng chiều, vô cùng kiều diễm.
Đây là lần đầu tiên nàng để người khác nhìn thấy thân thể xích lõa của mình, hơn nữa lại là nam nhân mà nàng yêu thích, trong lòng Chung Linh không biết là có bao nhiêu xúc cảm.
– Cố ca ca…
Chung Linh chưa kịp nói xong, đôi môi đào đã bị bịt lại, mắt phượng khép hờ, mày liễu khẽ động, nhất thời chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, mềm nhũn vô lực, một lúc sau hai đầu lưỡi dây dưa quấn quýt rời ra, nàng mới từ từ mở mắt, ánh mắt chứa chan tình ý, ướt át vô cùng.
Cố Hàn Uyên tiến thêm bước nữa, ma chưởng mạnh mẽ áp vào, gắt gao nắm lấy bầu vú nàng, song nhũ của nàng vừa tròn lại vừa săn thật sự là tiêu hồn, lại còn non mịn, lại rất đàn hồi go dản, vừa chắc mẩy một tay có chút không nắm hết…
Bị Cố Hàn Uyên tập kích, Chung Linh “um…” lên một tiếng, lúc bàn tay hắn nhào nặn trên ngực nàng, khiến nàng cảm giác như có dòng điện chạy khắp toàn thân, trong miệng cũng bắt đầu rên rỉ, Cố Hàn Uyên xoa nắn một bên bầu vú, lại hé miệng ngậm lấy đầu vú bên kia, say sưa mút nút, Chung Linh hai mắt nhắm chặt, mày liễu nhíu căng, thân thể vặn vẹo không ngừng, dáng vẻ vô cùng kiều mị, hắn từ nhũ phong lướt dần xuống, hôn lên bụng dưới, hai tay cũng chuyển xuống xoa nắn bờ mông, lúc này Chung Linh đã hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm, âm dịch từ miệng âm động tràn ra ướt đẫm mảnh rừng đen thưa thớt, Cố Hàn Uyên biết đã đến lúc, liền tách đôi chân ngọc của nàng ra…
Phía trên thảo nguyên lưa thưa đã ướt đẫm tự bao giờ, mỹ cảnh tươi đẹp dị thường, đột nhiên nàng toàn thân run lên, hai tay ôm chặt lấy Cố Hàn Uyên, hắn liền không thể trì hoãn, cầm lấy côn thịt hướng về hạ thân nàng dấn tới.
– Ách…
Chung Linh lần đầu, vừa hoảng lại vừa thẹn, không biết làm sao ứng đối, thấy côn thịt Cố Hàn Uyên hướng về mình chầm chậm tiến vào, nàng nhịn không được phát ra thanh âm hỗn loạn. Cố Hàn Uyên nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế, từng chút từng chút đẩy quy đầu tiến vào phía trong âm động, theo côn thịt Cố Hàn Uyên xâm nhập, vẻ mặt Chung Linh càng thêm rối loạn.
– Á…
Một thanh âm cao vút phát ra, hạ thể hai người gắt gao kết hợp cùng một chỗ, bên trong âm động của Chung Linh còn rất chật hẹp, Cố Hàn Uyên đột nhiên tiến vào, khiến nàng không khỏi có chút đau.
– Cố ca ca… chậm… chậm…
Cố Hàn Uyên nghe thế thì vội vàng ngưng lại, ôn nhu nhìn nàng trấn an:
– Được rồi, ta sẽ hết sức nhẹ nhàng…
Nói rồi lại cúi xuống hôn môi nàng, hai tay không ngừng ôn nhu vỗ về vuốt ve kích thích trên đôi bầu vú Chung Linh, trong chốc lát, nàng đã rất đỡ hơn nhiều, côn thịt lại tiếp tục hùng dũng dương cờ ra trận, Chung Linh chẳng mấy chốc đã lâm vào thế hạ phong, sắp không còn trụ nổi, Cố Hàn Uyên duy trì càng lâu thì chỉ càng khiến cho nàng thêm thảm, đợi khi hắn thấy Chung Linh sắp không chịu nổi, hắn liền rút côn thịt ra, tiếp tục hôn, vuốt ve, đến khi nàng hồi phục một chút, rồi côn thịt mới lại tiến vào trùng kích.
Cố Hàn Uyên thực sự rất cao hứng, cảm thấy toàn thân tràn đầy khí lực, làm một mạch cả nữa canh giờ, mà vẫn chưa phát tiết hết khí lực trên người, Chung Linh đã đạt tới cực độ cao triều, mà Cố Hàn Uyên vẫn chưa hề xịu xuống, nhìn nàng ướt đẫm mồ hôi, nhãn tình rung động, Cố Hàn Uyên đành tạm ngưng lại, ôm nàng nở một nụ cười thỏa mãn.
Hai người nóng bỏng quấn chặt lấy nhau, Cố Hàn Uyên thưởng thức da thịt mềm mại bóng loáng của Chung Linh, nhấm nháp mỗi tấc mùi vị trên bầu vú săn tròn, hắn cực kỳ phấn khích, lại hướng thẳng bí địa tiến vào.
– A… a…
Chung Linh nhíu đôi mày liễu, cực lực đè nén tiếng rên phát ra, thế nhưng nàng chỉ có thể áp chế thanh âm nhỏ đi mà thôi, chẳng bao lâu, tiếng rên rỉ lại trở nên điên cuồng tiêu hồn, đến mức Cố Hàn Uyên cũng không thể chịu được, đối với luyến ái tưởng như vô hạn Cố Hàn Uyên, Chung Linh làm sao có thể chịu nổi, theo từng đợt tiến công của hắn, thần sắc nàng càng trở nên nhu mì, động tác cũng dần dần không còn cố kỵ, so với lúc mới đầu, thì quả là khác nhau một trời một vực.
Bây giờ thân thể tuyết bạch Chung Linh dưới sự trùng kích như vũ bão của Cố Hàn Uyên, thân thể mềm mại của nàng không ngừng run rẩy, rên rỉ không thôi, trên giường khung cảnh vô cùng lộn xộn, khắp nơi ướt át, hai người hạ thân tiếng va chạm càng lúc càng nhanh, âm thanh phát ra càng ngày càng mạnh…
Còn Cam Bảo Bảo bởi vì chuyện lúc trước ở bên trong mật động, biết rõ Cố Hàn Uyên cường tráng mạnh mẽ sức lực sung mãn đến dường nào, cho nên vô cùng lo lắng không biết Chung Linh có chịu đựng nỗi hay không…
Cho nên thời điểm nàng đi đến cách khuê phòng Chung Linh còn có một khoảng cách, thì nghe tiếng rên rỉ của nữ nhi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng bất tri bất giác che kín đỏ ửng, nàng muốn né ra, chính là đôi chân lại như không nghe sai khiến, cứ chậm rãi đi về phía gần cửa sổ khuê phòng, cuối cùng ma xui quỷ khiến nàng dùng đầu ngón tay mở ra một đạo khẩu, có thể tinh tường chứng kiến tình hình trên giường, lúc Cố Hàn Uyên phát hiện ra, hắn thật không ngờ Cam Bảo Bảo lại lớn mật như thế, bất quá nội tâm của hắn lại càng cảm thấy thêm kích thích…
Đột nhiên Cố Hàn Uyên xoay người lại, ngả mình nằm xuống giường, đem Chung Linh đặt lên ngồi trên, hắn ôm lấy bờ mông của nàng, đùa nghịch cái rãnh khe mông, nói:
– Linh nhi… ngồi xuống đi…
Chung Linh một trận xấu hổ, chậm rãi chuyển động từ từ ngồi xuống để cái cửa miệng âm động của mình nghênh hợp với cây côn thịt của hắn, Cố Hàn Uyên nắm giữ lấy bờ eo của nàng, giúp nàng bãi động lên lên xuống xuống, Chung Linh toàn thân hỏa nhiệt, lực đạo côn thịt từ hạ thân nhập sâu vào âm động, khoái cảm mãnh liệt khiến cho nàng không còn làm chủ được bản thân mình.
– A… a…
Hài tay của nàng chống xuống ngực Cố Hàn Uyên, cùng tình lang giao hoan nồng nhiệt quên đi hết thảy.