Phần 144
Bởi vì kinh nghiệm tại Hành Dương thành, Nhạc Linh San cũng không muốn thua kém Quách Phù, tất nhiên khi biết được Quách Phù giành trước chính mình một bước, bây giờ chính là thời điểm nàng truy đuổi.
Trong lúc Nhạc Linh San vẫn còn có chút do dự, Cố Hàn Uyên đã kéo tay Nhạc Linh San, đặt ở trên cây côn thịt kiên quyết, côn thịt nóng bỏng trong lòng bàn tay, làm Nhạc Linh San giật mình một cái, tim đập thình thịch: “Thật sự là thật lớn ah…”
Cứng như vậy, quả thực tựa như thiết bổng đốt đỏ nóng hổi, Nhạc Linh San tâm tư hôn ám rung động, ngồi xổm xuống thân thể, một tay ngọc nhẹ nhàng nắm trên côn thịt Cố Hàn Uyên, đôi con ngươi hắc bạch phân minh lại tựa hồ bịt kín một tầng sương mù động lòng người, nàng lẳng lặng đánh giá trước mắt cảnh tượng úy vi tráng quan.
… Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/an-to-to.html
Được Cố Hàn Uyên dạy bảo, Nhạc Linh San lúc này há miệng hàm chứa cây côn thịt thô to cứng rắn, dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm láp tới lui chất lỏng nơi đầu lỗ tiểu, đồng thời một bàn tay trắng trắng như tuyết non mềm cầm lấy thân cây côn thịt phần không bị ngậm hết, khuấy động lấy…
Ngậm trong miệng liếm láp trong chốc lát sau, Nhạc Linh San bờ môi bắt đầu buông lỏng ra cự mãng, nhưng mà đầu lưỡi đỏ tươi vẫn là liếm láp quy đầu cùng thân cây côn thịt, bên trên côn thịt truyền đến từng trận thoải mái khoái cảm làm cho Cố Hàn Uyên trong miệng phát ra thoải mái, vui sướng tiếng hừ, trên mặt anh tuấn nụ cười dâm đãng càng thêm dâm đãng đứng lên, hai bàn tay hắn để trên đầu Nhạc Linh San, nhẹ nhàng hướng phía dưới đè xuống, hưởng thụ lấy mỹ nhân dùng đầu lưỡi liếm láp côn thịt mình mang tới từng trận thoải mái.
Nhạc Linh San dưới ánh nguyệt quang càng hiển lên đoan trang tú lệ, một khuôn mặt vui buồn lẫn lộn, cái cổ trắng như như thiên nga đẹp đẽ thon dài, hình thành đơn độc mị lực lực hấp dẫn, thực tế một đôi bầu vú săn tròn thánh khiết, quả thực chính là chí mạng hấp dẫn.
Nhưng mà vào thời điểm này, Cố Hàn Uyên ánh mắt ngưng lại, hắn cảm giác được có người hướng tới gian phòng này đi đến, liền đang muốn nhắc nhở Nhạc Linh San.
Nhưng rồi lại trầm tĩnh lại, bởi vì hắn nghe được người tới cước bộ nhẹ nhàng, thậm chí có chút quen thuộc.
Quả nhiên dựa theo Thần Niệm Định Vị càng là xác định người tới chính là Ninh Trung Tắc.
Cố Hàn Uyên khóe miệng mỉm cười, Ninh Trung Tắc vốn là phản đối Cố Hàn Uyên cùng Nhạc Linh San cùng ở một phòng, đáng tiếc lại là không lay chuyển được Nhạc Bất Quần.
Nhạc Bất Quần bây giờ đối đãi đã xem Cố Hàn Uyên như một nửa nữ tế (con rể) rồi, nếu quả thật có thể đem quan hệ của hai người xác định được, với lão mà nói càng là chuyện tốt.
Ninh Trung Tắc mặc dù không có thể thuyết phục được Nhạc Bất Quần, nhưng nàng vì Nhạc Linh San lo nghĩ, cũng không có muốn Nhạc Linh San ở tại cái loại địa phương này cùng Cố Hàn Uyên ngọc thành chuyện tốt.
Cho nên liền đi tìm Cố Hàn Uyên để nói, để cho hắn gìn giữ Nhạc Linh San một chút, nhưng mà nàng không nghĩ tới Nhạc Linh San nhanh như vậy đã mất đi kháng cự với sức hút của Cố Hàn Uyên.
Càng làm cho Ninh Trung Tắc tăng thêm điệu bộ, bên trong Dược Vương miếu dù sao đã cũ nát, giấy dán cửa càng là đông một miếng, tây một miếng, bởi vậy Ninh Trung Tắc vừa đến bên ngoài cửa thì liền thấy được tràng cảnh trong phòng.
Mặc dù nhìn không rõ ràng, nhưng xuyên thấu qua nguyệt quang lờ mờ có thể nhìn ra thân ảnh của hai người, sợ kinh động đến Cố Hàn Uyên, Ninh Trung Tắc vội vàng giấu thân, xuyên thấu qua lỗ rách giấy dán cửa sổ quan sát để nhìn thấy rõ ràng hơn…
Hàm răng khẽ cắn môi mọng, tim đập tăng tốc, má ngọc hơi ửng hồng, đối với Cố Hàn Uyên có chút tức giận, loại sự tình liếm mút côn thịt này chính là nàng cũng không có làm qua, có chút bảo thủ, Ninh Trung Tắc cho rằng Cố Hàn Uyên là quá khi dễ Nhạc Linh San.
Chốc sau Ninh Trung Tắc đột nhiên nghe được Nhạc Linh San tiếng ho khan.
Cố Hàn Uyên lúc cảm nhận Ninh Trung Tắc đang nhìn lén, thì hắn xúc động cường liệt, một cỗ dồn dập dục vọng phóng ra làm cho Cố Hàn Uyên kiệt lực nhẫn nại, côn thịt đang ở bên trong cái miệng ấm áp, nhất thời cảm thấy lâng lâng, đan điền lập tức sôi trào nóng hổi, trong lòng phấn chấn đạt đến đỉnh điểm, rốt cuộc chịu không nổi, thân dưới giống như thuốc nổ dẫn phát, vô số làn nhiệt lưu kích xạ phóng ra, như giang hà vỡ đê, xối thẳng vào yết hầu Nhạc Linh San, hầu như toàn bộ tiến vào bên trong bụng Nhạc Linh San, số dư dương tinh màu ngà sữa còn lại chậm rãi trào ra khỏi trên khóe môi của nàng…
… Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/an-to-to.html
Lo nghĩ đưa mắt dính sát gần hơn nhìn sang, vừa vặn lại đụng cùng ánh mắt Cố Hàn Uyên đang nghi hoặc, nàng giật mình cả kinh vội vàng chạy trốn trở về.
Cũng may sự chú ý của Nhạc Linh San không có ở ngoài cửa, nàng lúc này đang ủy khuất nũng nịu, sau khi Cố Hàn Uyên trấn an Nhạc Linh San xong, mang theo ngoạn vị ôm lấy nàng nằm ngủ.
Còn Ninh Trung Tắc trở lại gian phòng của mình, lúc này tim đập loạn, Nhạc Bất Quần cũng phải kinh ngạc hỏi một câu, Ninh Trung Tắc nói đột nhiên nhìn thấy chuột nhảy ra sợ hết hồn, qua loa cho qua chuyện, đáng tiếc Nhạc Bất Quần không thể nhìn thấy sắc mặt Ninh Trung Tắc, bằng không chắc chắn lão không tin có người bị dọa mà sắc mặt đỏ bừng như vậy.
Ninh Trung Tắc rất lâu mới bình phục lại tiếng tim đập kích động, vừa cáu giận lại vừa có chút lo nghĩ, nàng không thể xác định Cố Hàn Uyên có hay không nhận ra nàng.
Nếu là bị nhận ra há không phải là rất lúng túng sao?
Về sau làm sao còn thế nào đối mặt, bất quá nàng lại hạ quyết tâm, không thể để cho hai người cứ lại như thế thân cận, bằng không một ngày nào nàng sẽ liền làm làm ngoại bà…
Mang theo lấy tâm tình rất phức tạp, Ninh Trung Tắc không thể ngủ ngon giấc, đến sáng hôm sau khi nàng tỉnh táo lại thì cảm thấy có chút choáng váng, hiển nhiên là dấu hiệu không có nghỉ ngơi tốt, cố nâng lên tinh thần dự định vấn an tình huống những đệ tử bị thụ thương một chút.
Trên đường đi, không biết vì sao lại lựa chọn đúng ngay con đường mà đêm qua nàng đã đi, thời điểm nhìn thấy tràng cảnh trước mắt thì có chút kinh ngạc.
Lúc này Cố Hàn Uyên đã ra ngoài cửa, Lệnh Hồ Xung sắc mặt trắng bệch nhìn xem hai người Nhạc Linh San và Cố Hàn Uyên cùng một chỗ đi ra, Lệnh Hồ Xung chỉ cảm thấy trước mắt từng trận biến thành màu đen, lòng như tro nguội, Lệnh Hồ Xung cũng không phải ngu ngốc, Nhạc Linh San và Cố Hàn Uyên cùng ở chung một gian phòng qua đêm, làm sao không biết được giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.
Cố Hàn Uyên nhìn thấy biểu lộ Lệnh Hồ Xung, liền đoán được hắn đang nghĩ như thế nào, mặc dù suy đoán của Cố Hàn Uyên có chênh lệch chút ít, nhưng kết quả cũng xấp xỉ, đem ác ý giấu ở đáy mắt, làm như kinh ngạc hỏi:
– Lệnh Hồ thiếu hiệp? Ngươi như thế nào lại ở tại nơi này?
Lời còn này thuận tiện thêm chút tru tâm nữa rồi, dù sao tại trước mặt Cố Hàn Uyên, Lệnh Hồ Xung tính toán cái gì là thiếu hiệp.
Lệnh Hồ Xung sắc mặt lại tái nhợt một phần, nói quanh co:
– Chỉ là đi ngang qua.
Nói xong liền lảo đảo chạy trốn đi cái thương tâm kia, thậm chí cũng không dám nhìn xem khuôn mặt Nhạc Linh San, hắn sợ nhìn thấy chính là Nhạc Linh San biểu lộ hạnh phúc.
Nhạc Linh San thì hơi nghi hoặc nhìn theo bóng lưng Lệnh Hồ Xung rời đi, nàng đã đem một trái tim hoàn toàn ký thác vào trên người Cố Hàn Uyên, cho nên đối với tâm tư của Lệnh Hồ Xung thì khó tránh khỏi chậm chạp…
Lúc nàng nhìn thấy Ninh Trung Tắc thì ngạc nhiên tiến lên.
Một đêm đi qua Nhạc Linh San bỗng nhiên trưởng thành lên rất nhiều, tâm tình vui sướng, vừa nhìn thấy mẫu thân thân cận nhất liền muốn nũng nịu…
Nhạc Linh San ôm cánh tay Ninh Trung Tắc làm nũng nói:
– Nương… con miệng khát quá, có nước uống hay không?
Ninh Trung Tắc nghe được Nhạc Linh San nói, lại nhớ tới lúc Nhạc Linh San liếm mút côn thịt của Cố Hàn Uyên, tim đập đột nhiên cũng vỗ nhanh.
Thầm nghĩ: “Hồ nháo như vậy, không khát nước mới là lạ…”
Bởi vì khoảng cách quá gần, nàng đột nhiên liền ngửi được từ trong miệng Nhạc Linh San lưu lại mùi… dương tinh của nam nhân, trong lòng kinh sợ, vô thức nhìn hướng về phía Cố Hàn Uyên.
Nhưng mà cái nhìn này lại làm cho Ninh Trung Tắc hoảng loạn, bởi vì lúc này Cố Hàn Uyên đang một mặt quái dị cũng nhìn xem nàng.
Mặc dù không thể chắc chắn, nhưng Ninh Trung Tắc biết Cố Hàn Uyên chắc chắn là đêm qua hoài nghi nàng ở bên ngoài, Ninh Trung Tắc vội vàng mượn cớ đi thăm hỏi thụ thương đệ tử thoát thân đi.
Cố Hàn Uyên không để ý đến Nhạc Linh San bất mãn nhìn theo bóng lưng Ninh Trung Tắc, khuôn mặt hắn nở nụ cười tà mị…
… Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/an-to-to.html
Bởi vì có Cố Hàn Uyên tùy hành đi cùng, tốc độ đi đường lập tức tăng nhanh rất nhiều, làm cho Nhạc Bất Quần cũng khó tránh khỏi có chút lơi lỏng cảnh giác…
Không có đụng phải phái Tung Sơn chặn giết nữa, mọi người tại một chỗ tiểu trấn dừng lại ngủ lại nghỉ ngơi…
Chỉ là khi Cố Hàn Uyên muốn cùng Nhạc Linh San cùng ở một gian gian phòng thì gặp Ninh Trung Tắc đến ngăn cản…
– Các ngươi nam chưa thành gia lập thất, nữ thì chưa gả, cùng ở chung một gian không thích hợp, đêm qua tại Dược Vương miếu chỉ là ngộ biến tùng quyền, bây giờ tại nơi tửu điếm mà ở cùng nhau thì không thích hợp.
Ninh Trung Tắc nghiêm khắc đối với Nhạc Linh San nói.
Nhạc Linh San lúc này đang nồng tình mật ý, cùng Cố Hàn Uyên tách ra thì không cam lòng, nhưng Ninh Trung Tắc nói đúng là đạo lý, đánh phải áy náy đối với Cố Hàn Uyên nói:
– Cố đại ca… mẫu thân nói rất đúng, đêm nay chúng ta tách ra đi.
Cố Hàn Uyên nhẹ vỗ về mái tóc Nhạc Linh San, ánh mắt ôn hòa an ủi:
– Muội không cần để ý, thời gian còn rất dài.
Nhạc Linh San xấu hổ sau liền tiến vào trong gian phòng.
Ninh Trung Tắc thấy thế chưa có kịp thở phào, thì Cố Hàn Uyên đã ngăn ở trước mặt nàng.
– Phu nhân, xin chậm lại nói chuyện một chút…
Cố Hàn Uyên ngữ khí vi diệu.
Ninh Trung Tắc trong lòng nhảy một cái, có loại dự cảm bất tường, chột dạ nhưng cũng không dám cự tuyệt, hai người ra ngoài đi tới một chỗ hẻo lánh.
Ninh Trung Tắc thấy Cố Hàn Uyên trầm mặc.
Loại không gian ngột ngạt này làm cho Ninh Trung Tắc trong lòng có dự cảm bất tường càng ngày càng nghiêm trọng, nhịn không được mở miệng trước:
– Cố thiếu hiệp có chuyện gì không? Ngày mai còn phải gấp rút lên đường, sớm nghỉ ngơi một chút.
Cố Hàn Uyên sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng nói:
– Đêm qua ngoài cửa là phu nhân a?
Câu nói này đúng làm cho Ninh Trung Tắc tựa như đất bằng dậy sóng, cả kinh có chút không biết làm sao, đang muốn phản bác, lại nghe được Cố Hàn Uyên lạnh lùng nói.
– Phu nhân không cần phủ nhận, tại hạ tự nhận võ công không tệ, nhãn lực ngoài trăm bước thì nghe thấy rõ ràng rành mạch, đêm qua với khoảng cách đó sẽ không nhận sai mỹ mạo của phu nhân đâu.
…
Còn tiếp…