Phần 106
Tiếu Ngạo Giang Hồ khúc có tiết tấu nhanh mà rõ ràng dứt khoát, làn điệu ngừng ngắt trầm bổng làm rung động đến tâm can, cho dù chỉ là độc tấu cũng để cho người ta cảm nhận được một loại tiêu dao thống khoái trong thiên địa.
Quách Phù nhìn Cố Hàn Uyên tiêu sái đàn tấu không dời ánh mắt nổi.
Hoàng Dung đồng dạng bị Tiếu Ngạo Giang Hồ khúc hấp dẫn.
Hoàng Dược Sư chuyên nghiên cứu thiên nhân, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, mưa dầm thấm đất Hoàng Dung đối với âm luật có năng lực giám thưởng rất cao, cũng nghe ra tới ưu khuyết của Tiếu Ngạo Giang Hồ khúc.
Cho dù là nàng, lúc này cũng đáng say mê…
Một khúc tấu đã chấm dứt…
Quách Phù chớp mắt to, có chút vẫn chưa thỏa mãn hỏi:
– Cố đại ca, đây là tấu khúc gì vậy?
Cố Hàn Uyên hướng về phía Quách Phù mỉm cười nói:
– Tiếu Ngạo Giang Hồ khúc…
Cũng nhìn ra trong mắt Hoàng Dung nghi hoặc, bổ sung thêm một câu.
– Là Lưu Chính Phong giao cho ta.
– Lưu Chính Phong? Trước đó ngươi đã đi cứu hắn?
Hoàng Dung bừng tỉnh hiểu ra, chẳng thể trách trước đó Cố Hàn Uyên rời đi khỏi Lưu phủ thời gian lâu như vậy, thì ra là tìm đến Lưu Chính Phong.
– Cứu người thì cứu đến cùng, tiễn đưa phật thì phái đưa đến Tây thiên…
Cố Hàn Uyên trái với lương tâm nói lấy, hắn đối với Lưu Chính Phong vốn không để ý gì, chỉ là vì Khúc Phi Yên nên mới đi cứu người mà thôi…
Quách Phù lộ vẻ sùng bái, cảm thấy Cố Hàn Uyên trong mắt nàng chính là đại anh hùng.
– Phí Bân tin tức bị chết đã truyền ra, do ngươi giết?
Hoàng Dung hỏi xong mới phát giác được lời này không nên hỏi, dù sao đây coi như là bí mật, nếu là bại lộ thì phái Tung Sơn tuyệt đối là sẽ không bỏ qua cho Cố Hàn Uyên.
Nhưng mà nàng không nghĩ tới Cố Hàn Uyên không có chút nào có ý tứ giấu giếm.
– Đúng vậy… là tại hạ giết, Phí Bân tàn nhẫn hiếu sát, có cơ hội đương nhiên tại hạ sẽ không buông tha cho hắn.
Hoàng Dung đối với sự tình Cố Hàn Uyên thản nhiên thì kinh ngạc, nàng cảm thấy Cố Hàn Uyên có thể bề ngoài chỉ là mạnh miệng nhưng mềm lòng, kỳ thực bản tính của hắn đó là chính trực thiện lương, cho nên mà nói đem Quách Phù gả cho hắn đúng là lựa chọn tốt nhất.
Nhất là nhìn xem hắn mang theo ánh mắt tín nhiệm nàng, Hoàng Dung nhất thời lại có chút bối rối, nàng chột dạ nên đành nói sang chuyện khác:
– Tiếu Ngạo Giang Hồ khúc chính xác dễ nghe, chỉ là ta có cảm giác giống như có chút không cân đối.
Cố Hàn Uyên cười đối với Hoàng Dung giải thích nói:
– Tiếu Ngạo Giang Hồ khúc là đàn tiêu hợp tấu, lúc này chỉ có một mình tại hạ đánh đàn độc tấu thì đương nhiên sẽ không cân đối.
Quách Phù tại bên cạnh nghe Cố Hàn Uyên quang minh lẫm liệt nói, lúc này nghe hắn nói có thể hợp tấu Tiếu Ngạo Giang Hồ khúc, liền không nhịn được hỏi:
– Cố đại ca, muội cũng muốn học, có thể được không?
– Đương nhiên là có thể, ta sẽ dạy cho muội…
Cố Hàn Uyên đối với chuyện gấp rút lên đường vô vị, có thể làm một cô nương xinh xắn hài lòng, lại còn bồi tiếp mình luyện khúc tấu này thì không thể tốt hơn nữa.
Hắn lại lấy ra một cây tiêu ngọc, từng chút dạy cho Quách Phù.
Hoàng Dung có chút buồn cười mà nhìn xem hai người tương tác, Quách Phù mặc dù vô cùng cố gắng, nhưng dù sao thiên phú có hạn, thời gian trôi qua, lại từ đầu đến cuối không có tiến triển gì thêm, Quách Phù lập tức mất hứng thú.
Nhưng mà Quách Phù xem thấy Cố Hàn Uyên đang chú tâm dạy nàng lại không tiện cự tuyệt, đột nhiên Quách Phù nhìn thấy Hoàng Dung tại bên cạnh yên tĩnh quan khán, liền nảy ra ý hay.
Hoàng Dung bị Quách Phù liếc mắt nhìn mình có chút hoảng, cảm thấy xui xẻo khi nữ nhi này lại muốn nảy ra ý đồ xấu gì, quả nhiên, chỉ thấy Quách Phù đột nhiên đem ống tiêu ngọc thả xuống, ôm lấy tay Cố Hàn Uyên làm nũng nói:
– Cố đại ca, Tiếu Ngạo Giang Hồ khúc với muội thì quá sức, nhưng mẫu thân muội thì về phương diện âm luật rất lợi hại, không bằng hai người hợp tấu thử một chút đi?
Hoàng Dung nhìn Quách Phù đang mong đợi nhìn mình, trong lòng khó chịu thì khỏi nói.
Cố Hàn Uyên thần sắc không hiểu nhìn về phía Hoàng Dung lúc này đang xoắn xuýt, cười mời:
– Quách phu nhân không bằng thử xem thế nào?
Hoàng Dung từ chối không được, chỉ có thể miễn cưỡng cầm lên tiêu ngọc, nghiêm túc nhìn xem khúc phổ, không đầy một chút, Hoàng Dung đã hiểu ra mà thử thổi, nàng chính xác tài cao nghệ rộng, cùng Hoàng Dược Sư một dạng thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, hơn nữa trình độ còn đặc biệt cao.
Có thể nói ngoại trừ võ công, Hoàng Dung các loại kỹ nghệ cũng là nhất lưu.
– Nương cùng Cố đại ca hợp tấu khúc phổ Tiếu Ngạo Giang Hồ này đi…
Quách Phù nghe xong Hoàng Dung độc tấu, mắt lộ ra sùng bái, ôm nàng cánh tay năn nỉ lấy, Hoàng Dung khó xử, nữ nhi xui này như thế nào cứ đưa ra chút chủ ý ngu ngốc vậy chứ?
Nàng tuyệt không muốn cùng Cố Hàn Uyên nam nữ hợp tấu cái loại sự tình này.
– Quách phu nhân, Tiếu Ngạo Giang Hồ khúc độ khó cực cao, tại hạ cũng hy vọng có cơ hội hoàn chỉnh diễn tấu, bằng không thì sẽ hối tiếc cả đời/…
Cố Hàn Uyên tại bên cạnh giật dây Hoàng Dung.
Hoàng Dung cũng rất ưa thích Tiếu Ngạo Giang Hồ khúc tiêu sái tùy ý, đối với nàng mà nói hạnh phúc nhất thời gian hẳn là tại trên Đào Hoa đảo.
Nếu như không phải là vì Quách Tĩnh, nàng cũng sẽ không đem nhân sinh giao phó tại Tương Dương thành kỳ thực không có chút hy vọng nào.
Nghe hai người cùng khuyên nhủ, Hoàng Dung không thể nói thẳng ra là cùng Cố Hàn Uyên hợp tấu thì không thích hợp, oán trách trừng mắt Cố Hàn Uyên một cái, rồi cũng đáp ứng.
Cố Hàn Uyên cùng Hoàng Dung một người đánh đàn, một người tấu tiêu, nhẹ nhàng du dương Tiếu Ngạo Giang Hồ khúc lập tức truyền khắp khắp nơi.
Quách Phù cũng lộ ra say mê biểu lộ, hai người hòa tấu xong, Cố Hàn Uyên khẽ nhíu lông mày.
– Quách phu nhân, vừa rồi đoạn trầm bổng hình như phu nhân không có đuổi kịp.
Hoàng Dung sau khi nghe được có chút xấu hổ, nàng dù sao trong lòng có lo lắng, cho nên quá trình đang diễn tấu khó tránh khỏi phân tâm, thậm chí nếu không nhờ Cố Hàn Uyên thay đổi tiết tấu cho phối hợp, khúc phổ này có thể nghe qua vô cùng thê thảm, nàng nhìn thấy Cố Hàn Uyên có chút không hài lòng, xoắn xuýt chỉ chốc lát sau nói khẽ:
– Vậy thì… thử lại lần nữa đi a.
Hai người cứ như vậy bắt đầu luyện tập Tiếu Ngạo Giang Hồ khúc, lần lượt dần dần ăn ý, Quách Phù vốn đang rất có hứng thú, nhưng nghe đi nghe lại nhiều lần thì đã dựa vào trong thành xe ngựa ngủ thiếp đi.
Đắm chìm tại trong nhạc khúc, hai người cũng không có phát hiện Quách Phù đã ngủ.
Cố Hàn Uyên cùng Hoàng Dung đều là mặ bạch y, một người thanh tú tuấn lãng lạ thường, một người tiên diễm vũ mị, xinh đẹp vô song, đàn tiêu hợp tấu, ăn ý phối hợp, trong lúc nhất thời có chút giống như hình ảnh thần tiên quyến lữ.
Sau khi hợp tấu hoàn mỹ hoàn thành, Cố Hàn Uyên đưa tay cầm tay của Hoàng Dung để trên bắp đùi của nàng, cảm thụ xúc cảm tinh tế mỹ hảo.
– Phu nhân, lần hợp tấu này thật là hoàn mỹ a…
Hoàng Dung trong lúc nhất thời không có phát giác được tiêm tiêm tay ngọc bị Cố Hàn Uyên nắm chặt mà lại để trên bắp đùi của nàng, do luyện tập hoàn mỹ hợp tấu làm cho nàng đem toàn bộ chú ý đặt ở trong phổ khúc, nghe được Cố Hàn Uyên nói, khuôn mặt kiều mị tươi cười, hài lòng nói:
– Hàn Uyên, không nghĩ tới Tiếu Ngạo Giang Hồ khúc lúc hoàn mỹ hợp tấu tựa như không hề bị thế tục gò bó, tùy ý thả lấy bản thân.
Thẳng đến Hoàng Dung muốn đưa tay lấy khúc phổ Tiếu Ngạo Giang Hồ khúc quan sát, thì mới phát hiện tay hắn nắm tay mình, đã vậy còn để ở trên bắp đùi mình tại cùng một chỗ một hồi lâu rồi.
Nàng trước tiên không có tránh thoát, ngược lại vô thức quay đầu nhìn về phía Quách Phù đang ngủ say, thấy nàng vẫn còn ngủ lập tức nhẹ nhàng thở phào ra.