Phần 103
Phí Bân ba người sau khi biết Cố Hàn Uyên thật sự không quản đến chuyện của Lưu Chính Phong thì nhẹ nhàng thở ra, dù sao mục đích chủ yếu của bọn hắn vẫn chính là Lưu Chính Phong.
Ngay sau đó cùng lúc hướng đến Lưu Chính Phong ra tay, bất quá đám bọn hắn đều đã bị tổn thương một tay, trong lúc nhất thời phải gọi đông đảo đệ tử phái Tung Sơn hỗ trợ, nhưng mà đệ tử Tung Sơn mặc dù tiến lên hỗ trợ, nhưng cùng lúc cũng đã dẫn ra Khúc Dương, cùng với Lưu Chính Phong liên thủ dần dần thoát ra khỏi trùng vây.
Cố Hàn Uyên nhìn xem kiếm pháp các đệ tử Tung Sơn, phát hiện kiếm pháp Tung Sơn hào hùng khí thế, rất có vài phần giống như quân binh dàn trận…
Khó trách phái Tung Sơn thu nhiều đệ tử như vậy, loại kiếm pháp này nếu dùng để dàn trận trong quân thì chính xác rất lợi hại, nhưng lại không thể dùng được đơn đả độc đấu, vì thế phái Tung Sơn mang danh là kiếm phái, nhưng thập Tam Thái Bảo sử dụng phần lớn lại là công phu quyền chưởng.
Lúc này Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương đã thoát ra khỏi trùng vây, chạy khỏi Lưu phủ, Khúc Phi Yên liếc mắt nhìn Cố Hàn Uyên rồi âm thầm theo sau…
Phái Tung Sơn không hài lòng kết quả như vậy, cũng vội vàng truy kích đuổi theo, giữa sân đám người vốn cho rằng sự tình đến đây là đã chấm dứt, không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện một tên ăn mày bẩn thỉu, lưng còng quỳ đến trước mặt Cố Hàn Uyên.
– Xin Cố đại hiệp vì trên trăm mạng người Lâm gia chủ trì công đạo…
Người tới chính là Lâm Bình Chi ẩn nấp trong một xó xỉnh quan sát toàn trình, thấy Cố Hàn Uyên một thân chính khí, độc đấu phái Tung Sơn ra sức bảo vệ gia quyến Lưu Chính Phong an toàn, nên liền không để ý đến thân phận bại lộ, vội vàng tiến lên cầu viện.
Nhạc Bất Quần nhìn thấy Lâm Bình Chi ánh mắt lấp lóe.
Lâm Bình Chi dưới loại tình huống này xuất hiện đúng là lão không ngờ tới, hơn nữa nếu như Cố Hàn Uyên thật sự giúp cho Lâm Bình Chi, đến lúc đó thì làm như thế nào từ trong tay Cố Hàn Uyên cướp người đây này?
Vốn là yên tâm ăn dưa nhìn xem trò vui, Dư Thương Hải lúc này lại có loại dự cảm không ổn.
– Ngươi là ai?
Cố Hàn Uyên làm như không nhận ra Lâm Bình Chi.
Lâm Bình Chi than thở khóc lóc cầu khẩn nói:
– Tại hạ là Lâm Bình Chi của Phúc Uy tiêu cục, Dư Thương Hải phái Thanh Thành đồ sát cả nhà tại hạ hơn trăm người, thỉnh Cố đại hiệp vì tại hạ mà chủ trì công đạo.
Cố Hàn Uyên quay đầu nhìn về phía Dư Thương Hải, trong lúc lão ta hoảng hốt thì mở miệng nói:
– Phái Thanh Thành cùng Phúc Uy tiêu cục ân oán thì Cố mỗ cũng có nghe qua, oan có đầu nợ có chủ, nếu chỉ là tìm đến một nhà Lâm Chấn Nam báo thù mà nói, Cố mỗ cũng không thể nói gì hơn, nhưng sự tình lạm sát kẻ vô tội xin Dư quán chủ cho một lời giải thích…
– Cố Hàn Uyên, phái Thanh Thành cùng ngươi không oán không cừu, quả thật muốn thay Lâm Bình Chi thò đầu ra sao?
Dư Thương Hải đối với Cố Hàn Uyên vô cùng kiêng kị, lão cũng không cho rằng mình có thể hơn được bọn người Phí Bân.
– Lâm Bình Chi đã cầu đến trên thân Cố mỗ, nên không thể không quản.
Dư Thương Hải thấy thế vội vàng bỏ chạy, lão đem vài tên đệ tử bên người quăng về phía Cố Hàn Uyên, hắn đem mấy tên đệ tử kia đá văng ra, bỏ lại một câu:
– Để ta đuổi theo…
Nói xong liền rời khỏi Lưu phủ, trên thực tế Cố Hàn Uyên không có đuổi theo Dư Thương Hải, chỉ là vì mượn cớ để đuổi theo Khúc Phi Yên, bởi vì nếu để cho phái Tung Sơn đem Khúc Phi Yên giết chết sẽ không tốt.
Về phần Lâm Bình Chi, Cố Hàn Uyên không có để ý tới, có Thần Niệm Định Vị, tung tích của Khúc Phi Yên rất nhanh liền tìm được.
Lúc này Khúc Phi Yên đã bị Phí Bân đánh ngã trên mặt đất, miệng đầy máu tươi, căm tức nhìn hắn, còn Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương lúc này cũng đều đã bị thương, rõ ràng vẫn là nan địch quần hồ…
Đinh Miễn cùng Lục Bách thì không có ở đây, hẳn là chia ra truy ngã ba đường.
– Ta trước hết giết nữ oa này.
Phí Bân thấy Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương không chịu thúc thủ chịu trói liền muốn khai đao Khúc Phi Yên.
– Phí Bân, nếu ngươi đi đến phía trước một bước thì sẽ liền chết ở nơi đây a.
Đột nhiên truyền đến âm thanh làm mọi người hoảng sợ…
Khúc Phi Yên nhìn thấy người tới cao hứng hô:
– Cố đại ca!
Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương đều rất kinh ngạc tại sao lại ở chỗ này lại xuất hiện Cố Hàn Uyên.
Phí Bân lúc này động cũng không dám động.
– Cố thiếu hiệp, ngươi thật muốn tương trợ Ma giáo sao?
– Ma giáo?
Cố Hàn Uyên lạnh nhạt, đi đến trước mặt Khúc Phi Yên, ôn nhu lau khô vết máu ở khóe miệng nàng.
– Ma giáo cùng Cố mỗ không quan hệ, nhưng ngươi đả thương nàng, thì phải dùng tính mệnh chống đỡ đi…
Phí Bân nghe được Cố Hàn Uyên nói lời này, liền phóng bỏ chạy, thì phát hiện khí lực toàn thân ngừng lại mất rồi, từ chỗ cổ phun ra máu tươi, ngã ngửa xuống đất.
Cố Hàn Uyên đem Khúc Phi Yên đỡ dậy, khẽ vuốt khuôn mặt của nàng, phủi lấy bụi đất…
– Phi Yên, thương thế có nặng không?
Khúc Phi Yên lúc này có chút mộng, không ngờ Cố Hàn Uyên cứ như vậy vì mình mà giết chết Phí Bân, nhìn xem hắn vì mình lau khuôn mặt, tim đập lập tức gia tốc lên.
Khúc Phi Yên trên mặt nổi lên ánh nắng chiều đỏ, ủy khuất mà làm nũng nói:
– Cố đại ca, hắn đánh muội đau quá.
Cố Hàn Uyên tại trên thân Khúc Phi Yên đâm mấy mũi ngân châm, sau khi thông kinh hoạt huyết thì đến phía sau lưng nàng vận công chữa thương.
Toàn trình thậm chí đều không liếc nhìn Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương, hai người nhìn nhau cười khổ, cuối cùng bởi vì Khúc Phi Yên nhận biết Cố Hàn Uyên mà được cứu vớt, nhìn xem Khúc Phi Yên kia dáng vẻ hoài xuân, làm sao có thể nhìn không ra tâm tư của nàng.
Hai người vừa đau đầu lại vui mừng.
Đau đầu Cố Hàn Uyên mệnh đào hoa quá thịnh vượng, chân trước vừa đem Lưu Tinh giao phó, chân sau lại làm cho Khúc Phi Yên cảm mến. Vui mừng là bởi vì cứ như vậy về sau cũng không cần lo lắng đến an nguy Khúc Phi Yên nữa…
Lúc này hai người không biết từ bên trong một nơi xa xa đang ẩn nấp một nữ nhân bạch y mang theo mũ rộng vành, nàng chính là Thánh Cô Nhậm Doanh Doanh của Nhật Nguyệt thần giáo.
Nhậm Doanh Doanh cũng đã chặn lại đệ tử phái Tung Sơn, bởi vì Cố Hàn Uyên nên đám đệ tử phái Tung Sơn bị tổn thương nguyên khí nặng nề, dễ như trở bàn tay liền bị nàng giải quyết, nàng cũng đến sớm một bước so với Cố Hàn Uyên, vừa vặn quan sát toàn trình, lúc thời điểm Phí Bân muốn giết Khúc Phi Yên thì nàng liền định ra tay, chỉ là Cố Hàn Uyên lại trước nàng một bước đem Phí Bân giết chết tại chỗ.
Nhậm Doanh Doanh đối với cách làm Cố Hàn Uyên cảm thấy kinh ngạc, bên trong chuyện phát sinh Lưu phủ, nàng cũng nghe thấy, đã cho rằng Cố Hàn Uyên sẽ không xuất thủ cứu Lưu Chính Phong, thì càng sẽ không cứu Khúc Dương.
Không ngờ là vì Khúc Phi Yên mà giết chết Phí Bân.
Thậm chí trong lòng nàng lóe lên một câu nói: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân…”
Nhậm Doanh Doanh trong thời điểm Cố Hàn Uyên đánh lên phái Toàn Chân thì đối với hắn cảm thấy hứng thú vô cùng, thậm chí nàng còn phân phó giáo chúng dò hỏi tung tích của hắn, chỉ là hành tung Cố Hàn Uyên lay động, nên tìm không thấy người.
Trong lòng nàng lúc này thoáng qua một ý nghĩ:
“Nếu là có thể nhận được sự trợ lực của hắn mà nói, chắc chắn có thể cứu phụ thân ra được…”
Chỉ là nghĩ đến phải dùng cái biện pháp mỹ nhân kia làm cho nàng có chút mặt đỏ tim run.
Cố Hàn Uyên đã sớm phát hiện Nhậm Doanh Doanh ẩn tàng, rất rõ ràng nàng tố cầu, thậm chí hắn cường thế giết chết Phí Bân cũng có một phần diễn cho nàng nhìn xem, mặc dù Cố Hàn Uyên lúc này không thể nhìn thấy biểu lộ của Nhậm Doanh Doanh, nhưng hắn nghĩ thầm hẳn là hiệu quả cũng không tệ lắm.
Thả Nhậm Ngã Hành ra đối với Cố Hàn Uyên là có lợi, Đông Phương Bất Bại quá mức phật hệ, cả ngày cùng với Dương Liên Đình thân mật thêu hoa.
Nếu không có Nhật Nguyệt thần giáo trộn lẫn vào, giang hồ Tống quốc rất khó hoàn toàn bị làm loạn lên.