Phần 2
Thấm thoắt đã 3 năm kể từ ngày tôi tốt nghiệp. Sau khi vẫy tay tiễn đoàn tàu đưa Quý Ngân Xuyên và Ngo Vũ Phi lên miền Bắc vào một ngày hè oi ả năm 2001, tôi không còn gặp lại họ nữa. Tôi xin vào làm tại công ty nước ngoài ở Thượng Hải, sống cuộc sống tạm đủ, thoắt cái biến thành một tên cổ cồn trắng. Mỗi lần Ngô Vũ Phi gọi điện cho tôi đều trêu: “Anh chàng mặt trắng lại thêm cái cổ cồn trắng”.
Ngô Vũ Phi trở thành dân phiêu bạt trên đất bắc, địa chỉ và số di động thay đổi liên tục. Nhưng vì địa chỉ của tôi cố định nên dù ở bất cứ nơi đâu trong nước cô ấy cũng có thể viết thư cho tôi. Địa chỉ ghi trên bìa thư từ sa mạc phía tây đến con suối cây cầu vùng Giang Nam đều có cả. Trên mỗi phong thư đều ghi lại một số điện thoại nhưng thường thì hồm nay vẫn gọi được hôm sau đã: “Thuê bao quý khách vừa gọi không có thực…” khiến tôi băn khoăn liệu cô ấy có phải đã được cục an nình quốc gia chiêu mộ làm đặc công rồi không.
Còn về Quý Ngân Xuyên, Tôi đã hoàn toàn mất liên lạc với anh chàng đẹp trai này. Trong ấn tượng của tôi, cậu ta luôn xuất quỷ nhập thần, thậm chí có lúc tôi còn nghĩ cậu ta chưa tùng tồn tại trên thế gian này.
Hôm nay là thứ sáu, theo thông lệ tôi sẽ về nhà ăn cơm với bố mẹ. Bố mẹ tôi ở Lục Gia Chủy, công ty tôi thì ở khu phần mềm phía Đông. Sau giờ làm, dòng người đông đúc đổ ra khỏi tòa nhà, tỏa ra các hướng đến các xó xỉnh khác như bãi đỗ xe hay ga tàu điện ngầm. Tôi cùng mấy đồng nghiệp chen nhau vào tàu điện ngầm. Lên tàu, mấy anh bạn đồng nghiệp bàn tán cuối tuần rồi đến chơi ở một quán bar nào đó mới mở, thấy có ít người, họ kêu tôi tối đó nhập hội đi uống rượu.
Tôi nói: “Tối nay mình phải về nhà các cậu cứ đi đi”
Thế rồi họ lần lượt thuyết phục tôi, nói về lạc thú khi uống rượu ôm các em xinh tươi nhằm kích tôi. Bình thường ở công ty tôi không thích nói chuyện, mà nói thật tôi không thích uống rượu, cũng không muốn ôm gái, cứ cuối tuần là về nhà rất đúng giờ. Thực ra tôi thấy động cơ của họ cũng tốt, họ thích khiêu khích với việc không thể xảy ra trên đời, muốn một tên cứng nhắc như tôi “chủ động” hơn.
Nhưng tôi đã thề bỏ rượu kể từ hôm tốt nghiệp, một khi tôi đã quyết thì khó có gì có thể lay chuyển được. Sự kiên định hơn người đó là kết quả hơn 20 năm vất vả nuôi dạy của ông bố kiến trúc sư của tôi. Bố mẹ tôi đều là thành phần trí thức cao. Nghe mẹ kể, lúc chưa ra đời tôi đã nhận được sự chăm sóc dạy dỗ rất chỉn chu từ khi còn trong bụng mẹ, từ nhỏ đã được đi học ở một nhà trẻ chính qui bậc nhất, tiếp đó là trường tiểu học trọng điểm, trường trung học cũng trọng điểm, sau đó tôi thi đậu vào trường đại học danh tiếng – Đai học Vũ Hán, tốt nghiệp hệ chính qui tìm việc ở một công ty nước ngoài, thu nhập một tháng cũng phải gấp đôi tiền lương của cả bố mẹ tôi cộng lại. Hôm tôi tốt nghiệp trở về nhà, bố đã dành cả một ngày chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn va lần đầu tiên ông uốn rượu đến mức mặt đỏ bừng lên, rồi bố tự hào nới với tôi một câu: “Tất cả trừng khớp như bánh răng vậy”
Hôm nay không hiểu sao tôi thấy vui vui, liền đổi tính mở “hộp thoại” của mình ra nói chuyện với họ. Sau một hồi lý luận, không những họ không mời được tôi đi uống rượu mà một vài người còn bị tôi thuyết phục sau khi xuống tàu là đi thẳng về nhà, khiến cho ý định chiêu quân bổ xung đội ngũ cuối cùng lại thiếu đi vài người.
Một vài đồng nghiệp làu bàu xuống tàu, qua mấy trạm nữa tôi cũng xuống tàu, bước ra khỏi ga điện ngầm, thoát ra khỏi bóng tối, đắm mình trong ánh nắng vàng rốm ngập tràn lối đi. Nghĩ đến câu nói của Quý Ngân Xuyên: “Mình muốn biến cuộc sống thành cháo ngũ cốc”, tôi thích chí cười thầm bước nhanh về nhà.
Từ tầng dưới tôi đã ngửi thấy mùi thơm của các món ăn, tay nghề nấu nướng của bố rất cao, tôi từng hỏi bí quyết nấu nướng của ông, ông chỉ nghiêm nghị nói: “Cứ cẩn thận coi nó như những bài toán con thường làm là được thôi”.
Bây giờ nghỉ hưu ở nhà có nhiều cơ hội luyện tập, tay nghề nấu nướng của bố tôi càng thêm điêu luyện.
Thấy tôi về, mẹ đổi ngay cho tôi đôi dép lê, đồng thời trách tôi sao không về sớm hơn vì hôm nay có một tin vui muốn báo cho tôi.
Tôi băn khoăn hôm nay không phải lễ tết cũng chẳng phải trúng số độc đắc, sao lại có tin vui gì chứ. Chẳng lẽ mẹ biết tôi muốn đi dự buổi họp mặt lớp hay sao.
Nhưng ngay lập tức mẹ lại tỏ vẻ thần bí nói: “Tin vui phải để đến lúc ăn cơm rồi nói”.
Tính mẹ tôi là vậy, bạn càng tò mò với thông tin gì đó, bà càng muốn nhử bạn. Mặc dù tôi rất tò mò, nhưng dù sao vẫn là người có lí trí, thế nên tôi không gạn hỏi nữa, dùng thái độ của Diệt Tuyệt sư thái thư thái chờ mẹ chủ động kể ra.