Phần 1: Tiểu hài tử, đan điền vấn đề
Trong khu rừng rậm rạp có lão già ngồi trên tảng đá như lão tăng nhập định. Xung quanh được phủ kín bởi hằng hà sa số những cổ thụ có màu đen huyền cao rợp trời.
Rõ ràng là giữa trưa nhưng lại không có tia nắng nào xuyên qua tán lá, đây là điểm đặc trưng nhất của Hắc Lâm 1 khu rừng rậm tối tâm và ẩm thấp quanh năm.
– Oe… oe… oe.
Tiếng khóc chợt vang lên phá vỡ sự yên tĩnh chung quanh.
– Quái lạ chẳng lẽ ta nghe nhầm?
Lão tự hỏi mà cũng không tin vào tai mình, giữa rừng rậm tràn ngập yêu thú lại xuất hiện trẻ con.
Lão phóng đi như cơn gió hướng về phía tiếng khóc thì thấy 1 hài nhi bụ bẫm còn đang được quấn trong khăn bông.
– Này! Có ai ở đây không?
Lão vận chân khí hét lên, tiếng hét đinh tai nhức óc khiến yêu thú xung quanh hoảng sợ bỏ chạy.
Rồi có vẻ như để chắc chắn lão sử dụng thần thức quét xung quanh 100 dặm nhưng rõ ràng không thấy ai, lão xoay lưng bỏ đi.
– Ách giữa đàng ai lại muốn quàng vào cổ chứ? Ngươi tự sinh tự diệt thôi.
Nhưng khi vừa quay đi thì lại có gì đó giữ lại.
– Quái lạ 1 ma tu như ta lại động phàm trần ư?
Rồi lão thở dài rồi bước lại gần hài nhi thì thấy 1 viên ngọc bội khắc chữ “Trần” đang đeo trên cổ đứa bé.
– Ta gặp ngươi xem như là duyên vậy thì đặt ngươi tên là Trần Duyên để nhắc nhở ngươi cũng như ta tránh xa duyên nợ phàm tục để có ngày vấn đỉnh cửu thiên.
Lão ôm lấy đứa bé rồi đạp mây. Mấy tức sau liền xuất hiện phía trên 1 ngọn núi mà đỉnh của nó như lưỡi kiếm đâm xuyên qua tầng mây.
– Đây là Ma Kiếm Tông là nơi ta tu luyện và cũng chính là nhà sau này của ngươi.
Lão thì thầm với đứa bé.
Xuân đi thu đến đứa bé năm nào đã trở thành 1 thanh niên khôi ngô. Nhưng lúc này hắn đang ngồi nhập định trên bồ đoàn từng giọt mồ hôi thấm đẫm gương mặt. Bỗng dưng hắn phun ra 1 ngum máu, mặt trở nên tái nhợt.
– Lại thất bại lần nữa, đây là lần thứ mấy rồi? Ông trời, tại sao ông lại bất công đến vậy?
Trần Duyên hét lên trút bỏ cơn tức giận.
Thiên phú tu tiên quyết định bởi 2 thứ đầu tiên là kinh mạch, thứ 2 là đan điền. Kinh mạch như vòi nước linh khí lấy được càng nhiều phụ thuộc kinh mạch có lớn, dẻo dai hay không. Đan điền như hồ trữ nước đang điền lớn thì chứa được nhiều linh khí trong lúc sử dụng pháp quyết hay đột phá không dẫn đến tình trạng thiếu hụt chân khí.
– Bản thân ta có kinh mạch lớn so với người khác gần như gấp đôi mà đan điền thì lại quá nhỏ tích trữ chân khí không đủ. Thân là luyện khí tầng 3 mà Khống Vật Quyết nho nhỏ của luyện khí tầng 1 mà không thi triển được.
Trần Duyên thầm nghĩ. Rồi hắn đứng lên đi ra khỏi phòng tu luyện, bước đến trước động phủ thì thấy truyền tin phù. Bóp nát thì biết là của sư phụ hắn gọi hắn đến, lập tức phong bế động phủ rồi mở ra huyễn trận lấy tốc hành phù dán vào chân rồi phóng thẳng đến chỗ sư phụ.
– Duyên nhi vào đi…
Trần Duyên vừa đến gần động phủ chưa kịp sử dụng truyền tin phù thì bỗng nghe tiếng của sư phụ vang lên trong đầu.
– Thỉnh an sư phụ.
Trần Duyên từ từ tiến vào chắp tay cúi đầu thật sâu thể hiện sự kính trọng đối với sư phụ. Phía trước Trần Duyên là 1 lão già ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn cũng chính là người đã mang hắn về từ rừng rậm. Kỳ lạ 1 điều lão già gần như không thay đổi gì so với 15 năm trước.
– Duyên nhi ngươi lại hấp thu chân khí vượt quá đàn điền nữa rồi đúng không?
Mặc dù Duyên Trần không nói gì nhưng nhìn vào ánh mắt quật cường của hắn thì lão giã đã hiểu được phần nào.
Lão thở dài, thân là Tứ trưởng lão 1 trong Thập Đại Kim Đan của Ma Kiếm Tông mà lại bất lực không không chữa trị cho đệ tử của mình được.
– Ta gọi ngươi tới đây để nhắc nhở ngươi hôm nay là ngày tàng kinh các mở ra luyện khí tầng 3 trở lên được phép đi vào tuyển công pháp.
– Đệ tử đã rõ thưa sư phụ.
Trần Duyên cung kính. Hắn làm sao không biết sư phụ dụng tâm lương khổ muốn hắn lượng sức mà làm. Nhưng hắn không thể không liều mạng, lớn lên trong giới tu chân cũng là sự bi ai. Xung quanh ai cũng pháp lực cao cường, đằng vân giá vũ thì làm sao có thể cam tâm chịu kiếp sống bình thường.
– Thôi được rồi ngươi đi đi.
Lão giã phẩy phẩy tay.
– Đệ tử cáo lui.
Đi ra khỏi động phủ, Trần Duyên hít hơi sâu lấy lại vẻ ngoài thản nhiên như thường ngày rồi bước nhanh đến tàng kinh các.
Trước sân có gần trăm đệ tử trước cổng chờ đợi, pháp quyết tu luyện mỗi cảnh giới chỉ nên chủ tu 1 pháp quyết nên số đệ tử đến cũng không nhiều.
Tàng kinh các vẻ ngoài cũ kỹ không biết đã sừng sững ở đây bao nhiêu năm có tất cả 4 tầng. Tầng 1 nhiều sách nhất đủ loại thiên kỳ bát quái do những tiền bối đi khắp nơi ghi chép lại, tầng này đệ tử được ra vào tự do để gia tăng kiến thức. Tầng 2 là công pháp tu luyện dành cho luyện khí kỳ, tầng 3 dành cho trúc cơ kỳ, tầng 4 là kim đan kỳ. Từ tầng 2 trở lên mỗi lần lên 1 đại cảnh giới sẽ được vào 1 lần tuyển 1 pháp quyết tu luyện và 1 công pháp ra, thì nếu muốn vào lần nữa thì phải nộp lên số lượng điểm cống hiến nhất định.
Trần Duyên vừa bước đến bậc thềm thì nghe thấy tiếng trâm chọc từ phía sau.
– Tưởng là ai thì ra là Trần đại thiên tài xin cho Ngô này hữu lễ.
Từ đằng xa đi đến 1 thanh niên dáng ngoài cao lớn bước đi hữu lực đôi mắt sắc lẹm thể hiện rõ sự gian manh. Hắn là Ngô Thiên là cháu trai của Bát Trưởng Lão, khác với Duyên Trần hắn từ nhỏ đã là thiên tài được nhiều người công nhận nhưng gia gia hắn thực lực lại yếu hơn Tứ Trưởng Lão rất nhiều, ăn nhiều thiệt thòi nên đến đời con cháu quan hệ cũng không tốt đẹp gì.
Trần Duyên ngoảnh mặt làm ngơ xem như không thấy hắn vẫn bước đi hướng vào tàng kinh các.
– Hừ ta gọi người 1 tiếng thiên tài mà ngươi nghỉ là thật à, 1 tên phế vật 15 tuổi mới bước vào luyện khí tầng 3. Tài nguyên ngươi sử dụng đút cho heo ăn họa may nó còn mạnh hơn cả ngươi.
Ngô Thiên hét lên, bởi vì gia gia hắn đấu không lại sư phụ của Trần Duyên nên có rất nhiều thiên tài địa bảo vốn dĩ có thể giúp cho hắn tăng cao cảnh giới thì lại rơi vào tay Tứ Trưởng Lão dùng để bồi dưỡng tên phế vật này.
Hắn năm nay 13 tuổi mà đã luyện khí tầng 6 mà tài nguyên tu luyện lại không bằng Trần Duyên đúng là trời cao không có mắt mà.
Trần Duyên không mảy may để ý đến vì hắn biết Ngô Trần đang kiếm cớ để hắn kìm nén không được mà chống lại cho tên kia có lý do ra tay, thậm chí là phế bỏ. Mặc dù Ma Kiếm Tông là ma môn đại phái các đệ tử huyết sát rất nặng, thường xuyên có trường hợp đệ tử đột nhiên biến mất. Nhưng Trần Duyên dù gì vẫn là đệ tử chân truyền của Tứ Trưởng Lão nên không phải ai cũng dám không lý do gì mà đụng đến.
Thấy Trần Duyên không mắc mưu, 2 tay Ngô Thiên nắm chặt lại suy nghỉ điều gì đó rồi quyết định buông tha quay người rời đi.
– Trần Duyên ngươi được lắm tông môn luận bàn dành cho luyện khí kỳ 3 năm 1 lần còn 2 năm nữa, đến lúc đó ta đã là luyện khí kỳ tầng 9 thậm chí là luyện khí kỳ nguyên mãn, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau khổ đến lúc đó dù ta có giết ngươi thì lão gia hỏa kia cũng không làm gì được ta.
Thấy Ngô Thiên rời đi Trần Duyên biết tên đó sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Điều cần làm bây giờ là phải trở nên mạnh mẽ, có thực lực trong tay thì bao nhiêu nhẫn nhục hôm nay ta sẽ hoàn trả gấp trăm lần.
Bước vào tàng kinh các trước cổng có 1 lão giã nằm trên chiếc võng đang đu đưa, nhìn lão da nhăn nheo giống như đã bước nữa bước vào quan tài. Nhưng Trần Duyên không dám khinh thường bước tới trước chắp tay cung kính hô:
– Kính xin tiền bối cho phép đệ tử vào tàng kinh các lựa chọn công pháp và pháp quyết.
Trần Duyên chưa kịp ngẩng đầu thì có cảm giác có người sau lưng chạm nhẹ tay lên lưng mình. Đang muốn thoát ra thì lại nghe giọng nói ồm ồm của lão giã:
– Đứng yên không được cử động.
Trần Duyên nhìn phía trước chiếc võng còn đang đu đưa mà người thì đã không còn.
– Ừm… ừm thì ra là vậy.
Lão giả gật đầu vài lần liền nói:
– Ngươi là mộc thuộc tính thì hãy đến bên kệ chứa mộc pháp quyết ở cuối dãy tầng 2 mà lựa chọn. Luyện khí tầng 3 à, vậy ngươi được lựa chọn 1 môn công pháp và 1 môn pháp quyết suy nghĩ cẩn thận đừng tham công bỏ gốc lấy ngọn.
– Đa tạ ý tốt của tiền bối.
Hắn chắp tay hành lễ rồi cất bước lên tầng 2. Đi thẳng 1 mạch đến dãy chứa mộc công pháp không cần để ý đến những hệ khác. Đùa à học công pháp khác hệ các nguyên tố tương khắc lẫn nhau nhẹ thì tàn phế suốt đời, nặng thị thân vong đạo tiêu nên không ai làm những chuyện ngu ngốc thế cả.