Vương Mỹ Ngọc hiện tại đang là sinh viên năm nhất Trường đại học Tài chính – Ngân hàng, hoàn cảnh gia đình ở quê của cô cũng bình thường đủ ăn đủ mặc không quá khá giả, ở trong nhà còn có một người em gái chuẩn bị lên lớp 10.
Do hoàn cảnh gia đình cũng không khấm khá, Vương Mỹ Ngọc sợ rằng học phí đắt đỏ của mình sẽ trở thành gánh nặng trên vai của cha mẹ nên từ lúc bước chân lên thành phố lớn vào ngưỡng cửa đại học thì cô đã đi làm thêm để tự trang trãi học phí giảm bớt nỗi lo của gia đình.
Thời gian học là buổi sáng và chiều nên hầu như buổi tối nào Vương Mỹ Ngọc cũng đi làm thêm ở cửa hàng bán thức ăn nhanh hết, cô làm việc chăm chỉ nhưng ngặt nỗi lương bổng cũng chẳng có bao nhiêu, nhiều vị khách tính tình quái gở thấy cô hiền lành còn nhiều lần kiếm chuyến bắt bẽ đủ điều khiến cô cảm thấy buồn bã tủi thân.
Lúc vào đại học Vương Mỹ Ngọc quen một người bạn cùng quê tên là Lý Trần, là bạn cùng lớp lại cùng quê nên cả hai khá thân thiết.
Dạo này Lý Trần thấy Vương Mỹ Ngọc hay buồn nên tâm sự cùng cô “Mỹ Ngọc điểm kiểm tra vừa rồi không tốt à?”
Vương Mỹ Ngọc lắc đầu đáp “Không có.”
Lý Trần nhíu mày “Vậy tại sao gần đây mình thấy cậu hay buồn quá vậy? Bộ xảy ra chuyện gì ở quê à?”
“Không có, mình muốn chuyển đổi công việc làm thêm nhưng vẫn chưa tìm được chỗ nào tốt hơn hết, với một đứa sinh viên như mình chỉ có thể làm phục vụ ở cửa hàng bán thức ăn nhanh thôi nhưng ở đó lương quá thấp lại còn bị ức hiếp nhiều mình thấy buồn.”
Lý Trần nghe vậy thì liền hào hứng nói “Hay là đến Trung tâm gia sư chỗ mình đang làm xem sao nha, mặc dù tiền lương ở trung tâm trả theo giờ cũng chỉ cao hơn tiền phục vụ ở cửa hàng thức ăn nhanh một chút thôi nhưng mà được cái phụ huynh và học sinh đều tôn trọng chúng ta nhiều hơn là làm phục vụ.”
Vương Mỹ Ngọc nghe vậy thì mắt liền sáng lên “Cậu nói thật sao Lý Trần? Mình đến đó xin làm gia sư có được không?”
Lý Trần gật đầu “Tất nhiên là được rồi, cậu là á khoa đầu vào của trường mình với thành tích học tập như vậy mình nghĩ là bên trung tâm sẽ nhận cậu thôi, chiều nay cậu theo mình sang đó nộp hồ sơ coi sao nha.”
Vương Mỹ Ngọc khẽ cười cảm thấy có hy vọng về công việc mới này “Được, vậy phiền cậu giúp đỡ mình rồi.”
Lý Trần khẽ cười “Có gì đâu, tụi mình cùng quê hoàn cảnh lại khá giống nhau chúng ta hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau là đương nhiên rồi.”
Nhờ có Lý Trần giới thiệu mà Vương Mỹ Ngọc được nhận vào Trung tâm gia sư để dạy kèm cho học sinh các cấp từ tiểu học đến trung học phổ thông, với thành tích á khoa đầu vào Trường Đại học Tài chính – Ngân hàng cô được nhận ngay với mức tiền lương ưu đãi.
Vì Vương Mỹ Ngọc là một gia sư mới nhận việc nên bên trung tâm chưa dám giao cho cô dạy kèm học sinh cấp trung học cơ sở và phổ thông mà chỉ sắp xếp cho cô dạy kèm cho học sinh tiểu học mà thôi.
Giám đốc trung tâm gặp mặt trực tiếp Vương Mỹ Ngọc để bàn bạc về công việc sắp tới khiến cô khác bất ngờ.
“Cô trình bày rõ công việc sắp tới của em luôn nhé Mỹ Ngọc, em được sắp xếp dạy kèm cho bé Bùi Nhã Đan năm nay được 8 tuổi, công việc cũng đơn giản em chỉ kèm bé rèn chữ và dạy toán là được.”
Vương Mỹ Ngọc gật đầu “Dạ được ạ, bé còn nhỏ tuổi mấy kiến thức cấp 1 thì em có thể lo được thưa cô.”
Vẻ mặt của cô giám đốc lại hiện lên vẻ lo lắng “Tuy nhiên cô nói trước tình hình của bé Nhãn Đan một chút để em biết luôn, thật ra đây là một cô bé khá đặc biệt bởi vì bé bị tự kỷ nên không thể đến trường, ba của bé lại không muốn con của mình không theo kịp bạn bè nên vừa điều trị bệnh tự kỷ vừa thuê gia sư đến dạy kiến thức cho bé.”
Vương Mỹ Ngọc gật đầu “Dạ em hiểu rồi, mặc dù em chưa từng tiếp xúc qua với trẻ bị tự kỷ nhưng mà em sẽ cố gắng làm tốt công việc giảng dạy của mình ạ.”
Giám đốc lấy ra một văn bản trong túi hồ sơ của mình rồi đẩy tới trước mắt của Vương Mỹ Ngọc “Gia đình của Nhã Đan cũng có chút tiếng tăm, ba của Nhã Đan là một người đàn ông thành đạt doanh nhân ưu tú, anh ta không muốn ai biết gì về đời sống riêng tư cũng như hoàn cảnh gia đình của mình nên muốn em ký cam kết không tiết lộ về chuyện này ra ngoài. Mỗi tuần em đến dạy học cho Nhãn Đan từ thứ 2 đến thứ 6, mỗi buổi học bắt đầu từ lúc 18 giờ và kết thúc lúc 20 giờ, mức lương mà em nhận được mỗi tháng là 10.000.000 Đồng, nếu em không có ý kiến gì khác thì ký tên vào hợp đồng và giấy cam kết, ngày mai vừa hay là đầu tháng em có thể bắt đầu công việc của mình.”
Vương Mỹ Ngọc gật đầu đáp “Dạ được ạ.”.
Công việc làm thêm tốt như thế dại gì mà không làm nên Vương Mỹ Ngọc liền đồng ý ký tên vào hợp đồng và bảng cam kết ngay mà không cần suy nghĩ gì, trước đây cô phải tới 2 hoặc 3 công việc mới kiếm được khoảng 3 – 5 triệu đồng hiện giờ chỉ cần chuyên tâm dạy học mà lương lại cao, cô không có thể tự lo cho bản thân còn có thể phụ giúp gia đình nên cô cảm thấy rất vui.
Ngày hôm sau, Vương Mỹ Ngọc dựa vào địa chỉ trên tấm danh thiếp mà trung tâm gia sư đã đi đến một ngôi biệt thự sang chảnh nằm trong một khu đô thị mới dành cho giới thượng lưu định cư.
Đứng trước căn biệt thự mang hơi hướng phong cách kiến trúc Châu Âu tông màu trắng chủ đạo với các mái vòm đặc trưng, phía trước có đài phun nước với tượng của chín con ngựa trắng đang nô đùa vô cùng diễm lệ, Vương Mỹ Ngọc như bị choáng ngợp bởi độ xa hoa lộng lẫy của nơi này.
Khi nghe tiếng chuông cửa thì có một bà cô lớn tuổi đi ra mở cửa rồi nhẹ nhàng lên tiếng hỏi “Cô đến tìm ai?”
Vương Mỹ Ngọc đưa giấy giới thiệu của bên Trung tâm gia sư cho bà cô lớn tuổi kia rồi đáp “Dạ con chào cô, con tên là Mỹ Ngọc, con được bên trung tâm gia sư giới thiệu đến để dạy kèm cho bé Nhã Đan ạ.”
Thái độ của bà cô kìa liền tỏ ra niềm nở thân thiết “Hóa ra là gia sư mới của tiểu thư Nhã Đan, mời cô vào trong gặp ông chủ của tôi trước đã.”
Vương Mỹ Ngọc gật đầu “Dạ.”
“Sau này cô cứ gọi tôi là má Lê, tôi chính là tổng quản của ngôi biệt thự này đó.”
Vương Mỹ Ngọc khẽ cười tỏ vẻ thân thiện “Dạ má Lê.”
Đi qua phòng khách rộng lớn với bộ bàn ghế làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê Nam Hải quý giá để ở giữa tiếp khách, các món đồ trang trí đắt tiền, rồi đến cầu thang lát đá 3D vô cùng tinh tế, những bức liễm và tranh treo ở các vị trí hành lang thể hiện được sự giàu có của gia chủ.
Đi qua một dãy phòng xa hoa diễm lệ má Lê đưa Vương Mỹ Ngọc đến phòng làm việc của ông chủ.
“Cốc… cốc… cốc”
Nghe thấy tiếng gõ cửa phòng thì một chàng trai khoảng 38 tuổi, dáng người cao 1m89, gương mặt điển trai ngũ quan tinh tế nhưng có chút lạnh lùng bước ra mở cửa.
“Có chuyện gì vậy má Lê?”
Má Lê liền đáp “Dạ thưa ông chủ hôm nay có gia sư mới của tiểu thư Nhã Đan đến nhận việc ạ.”
Trong lúc má Lê nói chuyện với ông chủ thì Vương Mỹ Ngọc hơi hồi hộp nhìn thử xem ông chủ rốt cuộc là người thế nào nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Bùi Thành Hiên – Chủ tịch tập đoàn Xích Long thì cô khá kinh ngạc.
Trước đây Vương Mỹ Ngọc từng nhìn thấy Bùi Thành Hiên trong một lần trường tổ chức tọa đàm chuyên đề, anh được mời đến nói chuyện trao đổi về việc kinh doanh với các bạn sinh viên.
Lúc đó Vương Mỹ Ngọc rất ngưỡng mộ Bùi Thành Hiên bởi con người tài hoa này đi lên bằng hai bàn tay trắng tạo ra cơ ngơi hoành tráng như bây giờ đều dựa vào thực lực bản thân chứ không phải phú nhị đại như những kẻ khác, hơn nữa con người của anh cũng rất phóng khoáng, thân thiện dễ gần càng khiến bao người đem lòng nhớ nhung.
Hình tượng của Bùi Thành Hiên tuy là hào nhoáng khiến nhiều người ngưỡng mộ nhưng mà anh vẫn giữ tình trạng độc thân đến tận ngày hôm nay khiến cho người ta tò mò về cuộc sống riêng tư của anh khá nhiều.
Dù thắc mắc nhiều về cuộc sống tình cảm hôn nhân của Bùi Thành Hiên nhưng bên báo chí cũng không dám đào sâu vì nếu chọc giận anh thì xem như tự hất đổ chén cơm của mình.
Vương Mỹ Ngọc đang chìm đắm trong sự mê hoặc vì vẻ điển trai lịch lãm của Bùi Thành Hiên thì nghe giọng nói trầm ấm của anh vang lên “Cô là gia sư mới của con gái tôi?”
Vương Mỹ Ngọc biết tuổi của Bùi Thành Hiên hơn gấp đôi tuổi mình nên suy nghĩ quyết định xưng hô cho đúng mực nếu không lại bị nói là vô lễ.
“Dạ con chào chú, con tên là Mỹ Ngọc, bên trung tâm gia sư giới thiệu con đến đây làm gia sư dạy kèm cho bé Nhã Đan ạ.”
Ấn tượng đầu tiên của Bùi Thành Hiên về Vương Mỹ Ngọc là một cô gái mình hạc sương mai, gương mặt xinh xắn, đôi mắt to màu đen láy rất có hồn, làn da trắng nõn mịn màng, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe.
Bùi Thành Hiên đánh giá cách ăn mặc của Vương Mỹ Ngọc cũng đàng hoàng đúng mực, quần jeans dài cùng áo sơ mi nhìn năng động trẻ trung phù hợp lứa tuổi của cô, nghĩ lại mấy cô gia sư trước đến đây nhận việc toàn ăn mặc kiểu thiếu trước hụt sau, ngực tấn công mông phòng thủ mà anh ngán ngẩm.
Với gia cảnh của Bùi Thành Hiên đa số các cô gái tìm mọi cách đến đây tiếp cận con gái anh với vai trò là gia sư đều vì muốn quyến rũ anh mà thôi nhưng nhìn Vương Mỹ Ngọc thì không phải như thế.
Bùi Thành Hiên thầm nghĩ “Hoặc là cô ấy không có dã tâm hoặc là cô ấy diễn quá giỏi nên nhìn không ra tâm cơ đằng sau bộ mặt hiền lành tử tế kia.”