Phần 1
Sơn tỉnh giấc. Một chiếc xe vừa lướt qua làm chiếc Kia Morning rung lắc, đánh thức người chủ đang nằm ngủ trên ghế phụ. Quơ tay qua bên cạnh tìm cái điện thoại, anh check coi mấy giờ rồi.
Ánh sáng mờ mờ lọt qua mấy cái khe mà tấm bìa và lưới đen che không hết mấy tấm kính chung quanh. Mùa xuân bắt đầu từ 21 tháng Ba rồi cho nên mặt trời dậy ngày càng sớm. Mới 5 rưỡi thôi đã sáng gần tỏ hết rồi. Nhưng mà chỗ này kẻ một vạch vàng, được đậu xe tới 7h sáng mới phải rời đi.
Từ bữa ra tù tới giờ chiếc xe là nhà của Sơn. Xe này ở Việt Nam rất phổ biến, người ta mua để chạy Grab. Xe xuất sang Anh thì công ty Hàn Quốc thay chữ Morning bằng Picanto, kiểu cay cay như ớt. Một cái tên khá thú vị, dễ bán.
Nghĩ tới đó khiến Sơn mỉm cười, nhớ tới những ngày oanh liệt một thời chơi bời ngang dọc. Nhưng mà giờ cũng đâu tới nỗi nào chứ, chỉ ngã ngựa chút thôi mà. Sơn tự ám thị mình, dùng kỹ thuật CBT để luôn giữ cho tinh thần của mình được lạc quan yêu đời mà sống tiếp.
Nghĩ đoạn, Sơn bật laptop lên truy cập vô TuoiNung.Com. Đó là thủ tục không thể thiếu được mỗi ngày. Sáng nào cũng phải check coi đại ca Đức đang đi tới đâu, đã làm gì rồi.
Cái rồi tay từ từ lần mò xuống dưới, mân mê đầu cặc. Tay còn lại chuyển kết nối qua xem JAV, vừa coi vừa sục sục.
Sơn thích nhứt mấy cái video quay bên trong một chiếc xe mà bao quanh là khung kính dán lớp keo mà bên ngoài nhìn vô không thấy gì, còn ở trong nhìn ra vẫn quan sát bình thường. Có lẽ tại vì hoàn cảnh đó giống như bây giờ. Nhưng lại trong một chiếc xe bự hơn, là nguyên một căn phòng di động, chứ không phải chiếc xe chật hẹp nhỏ xíu này. Và trong căn nhà di động đó – mobihome, chắc chắn phải có không chỉ chỗ đi đái mà cả phòng tắm nữa. Mà ở đây không có, đành phải thủ dâm cho cặc cương lên chặn bớt đường tiểu lại. Để nằm ráng thêm chút nữa mới ra ngoài tìm chỗ giải quyết nỗi buồn đang ngày càng thêm khó tả vì kèm luôn cả đằng sau nữa. Trong xe có chai nước miệng rộng để đái, nhưng còn đi ỉa thì không có thế để ngồi.
Nằm ráng thêm một hồi nữa thì đằng nào cũng phải dậy nên Sơn bước ra ngoài. Xách theo cái chai nước để đái và một cái bao xốp đi chợ để ỉa. Sơn thích đậu xe ở chỗ này vì tìm được một chỗ đi ỉa rất là thoáng mát. Bước vài bước vô trong góc là xung quanh không ai nhìn thấy gì hết, còn mình thì vừa ỉa vừa ngắm chiếc xe tăng T – 34 ngoài kia.
Phải. Một chiếc xe tăng Nga nằm gần như ngay giữa thủ đô nước Anh. Từ đây đi bộ ra cây cầu Tower Bridge nổi tiếng chắc chừng 15′ gì đó. Nghe nói ông chủ miếng đất này không xin được giấy phép xây dựng nên tiện có chiếc xe tăng đoàn làm phim mua từ bên Tiệp Khắc qua xài xong rồi thì chở về đây trưng chơi cho vui, chĩa nòng qua bên tòa nhà ủy ban quận cho bõ ghét.
Bỏ miếng giấy chùi đít cuối cùng vô bao xong là Sơn buộc túm hay cái quai lại cho khít, quăng vô thùng rác công cộng. Còn chai nước đái thì tưới từ từ xuống gốc cây. Quay nhìn lại thì không còn chút vết tích nào của cái cầu tiêu di động nữa, vẫn sạch sẽ nguyên vẹn để mai mốt xài tiếp.
Cái đoạn anh vô xe lấy cái bếp dã chiến mà thực ra chỉ là mấy cái xương thép gấp lại, vặn ống ga vô rồi bấm cái nút đánh lửa, nấu nước pha cà phê, còn thì chế vô bình thủy chừng trưa trưa thì làm mì ăn liền. Trong lúc chờ nước sôi thì cuộn mấy điếu thuốc bỏ sẵn vô cái hộp sắt.
Cà phê pha vô cái hũ thủy tinh, uống vài hớp rồi vặn nắp sắt lại là khít luôn không sợ trào ra ngoài lúc lái xe. Đúng 7 giờ sáng là không còn đậu trên một vạch vàng được nữa. Sơn tà tà chạy lên hướng Enfield, nhắm tới khu chợ người chỉ nhóm họp chút buổi sáng ở gần mấy siêu thị đồ làm vườn và sửa chữa nhà cửa. Thường thì mấy ông chủ xây dựng thầu các công trình nho nhỏ đúng giờ mở cửa sớm thì lái xe van tới mua hàng, cần thợ thì gọi luôn theo đẩy xe, khuân vác, và chở theo tới công trình. Một số người bình thường cần thợ cũng tới đây, nhưng muộn hơn. Sơn nhắm vào tầm giờ này, vì công việc không nặng nhọc như làm công trình, mà tiền công cũng cao hơn một chút, chì có điều hên xui thôi chứ không phải như kiểu kia có khi được gọi đi công trình cả tuần hay nguyên tháng luôn.
Cho nên. Sơn đậu xe vô bãi. Rồi lững thững cầm cái hũ cà phê ra góc đường đứng. Giờ đã vãn, chỉ còn lác đác vài người, mấy anh chàng Ba Lan hay Rumani gì đó. Một chiếc xe trờ tới. Mini Cooper. Người phụ nữ lái. Da trắng. Nhưng có nét lai chút gì đó ́n Độ.
– “Tôi muốn làm một cái nhà gỗ trong vườn.” – Cô ta nói. Nhưng mấy anh chàng kia ngơ ngác không hiểu gì hết. Cứ garden hả? Dọn cỏ hay cưa cây? Tại vì cái nhà gỗ trong vườn người ta gọi là shed, tức là chỗ để người ta đựng dụng cụ làm vườn. Ngay cái chữ đó thì người nước ngoài ít ai biết, chưa kể cô này còn nói chữ studio, tức kiểu như một cái văn phòng di động ngoài vườn, mà lại mô tả phức tạp nữa, người thường làm sao hiểu nổi.
– “Nhà – gỗ. Wood – house.” – Sơn giải thích với mấy người đó bằng kiểu tiếng Anh dễ hiểu. Vậy là một anh người Bulgaria gật đầu. – “Tao biết làm gố̃. Tao là thợ mộc. Nhưng phải hai người mới đủ. Mày làm với tao không?” – Anh ta chỉ tay vào Sơn. Tất nhiên là Sơn gật đầu lẹ rồi.
Những người còn lại bấy giờ tản ra chờ khách khác. Chỉ còn Sơn và anh chàng Viktor đứng bên cửa xe Michelle. Bây giờ Sơn mới có cơ hội quan sát người đẹp này kỹ hơn, khi cô khó khăn bước ra khỏi xe, một tay phải treo cố định lên sợi dây cổ, chắc do chấn thương khớp nào đó phải tránh cử động nhiều. Quần áo sang trọng nhưng toàn những thứ dễ mặc, chắc là do không thể dùng tay. Và đặc biệt là không mặc nổi cóc – xê, nên chỉ có thể mặc cho dày lên và choàng thêm áo khoác nhưng đầu núm vú vẫn hé hé lộ lộ bên dưới lớp vải.
Ở người đàn bà trên dưới 40 mà có được bộ ngực như vầy thật là hiếm. Giống như vú cô giáo Trang nổi tiếng trên facebook, xệ xệ nhưng không chảy, căng căng nhìn rất hấp dẫn, chỉ muốn bóp ngập tay vô cho nó đã mà thôi.
– “Anh hiểu không?” – Michelle hỏi, làm Sơn giật mình. Nãy giờ cô ta nói một hồi. Nhưng anh chàng tiếng thì là nhìn vô màn hình điện thoại chụp ảnh khu vườn mà Michelle đưa cho Viktor nghiên cứu, nhưng thực chất mắt lại lệch lệch xuống cái đầu vú và bộ ngực đẹp xéo xéo bên kia.
Sơn gật gật. Chữa thẹn lấy tay căng màn hình ra giả bộ để nhìn cho rõ. Khu vườn này coi vậy là rất rộng, giống một cánh rừng nhỏ thì đúng hơn. Không giống một khu vườn nhỏ đằng sau nhà người ta. Đại khái là Michelle muốn dựng một cái nhà gỗ cho bố mình. Trong siêu thị có sẵn nhiều kiểu dáng. Nhưng cô không muốn ráp tường xung quanh, mà chủ yếu chỉ là mái che mưa. Chỉ cần chú ý nghe tiếp vài câu rồi ráp lại với khúc lõm bõm lúc nãy là Sơn đã có thể dịch lại bằng tiếng Anh đơn giản cho Viktor hiểu rồi.
– “Vậy thì đừng mua nhà gỗ. Mua nhà kính. Loại kiểu cách, khung sắt hoa văn. Hôm trước tôi thấy bên siêu thị cây có bán. Giá lại rẻ hơn nhiều vì chất liệu làm kính là các tấm polycarbonate vừa nhẹ vừa không vỡ.” – Viktor đề nghị bằng thứ tiếng Anh lõm bõm từng chữ rời rạc, Sơn dịch lại cho trơn tru.
Thế là anh chàng lên xe Michelle chỉ đường. Sơn lái xe theo sau. Đúng là căn nhà kính này rất đẹp và sang trọng, nhẹ nhàng, đặt trong khu vườn vẫn giữ nguyên cảnh quan và cây cối bên trong vẫn mọc bình thường không giống một căn nhà gỗ. Ông bố của Michelle bị đột quỵ đang trong quá trình phục hồi, muốn thường xuyên ra vườn, nên cần phải có mái che mưa bên trên. Vậy là ổn rồi.
Căn nhà lắp ghép đã đóng gói sẵn thành từng kiện kích thước vừa xếp hết vào trong hai chiếc xe hơi nhỏ. Chở thẳng tới điểm thi công. Đúng là một vạt rừng nhỏ. Chính xác là một khoảnh đất chừng hơn nửa sân banh gì đó.
– “Chính quyền không cấp phép xây dựng nên chỉ có thể làm nơi nghỉ dưỡng.” – Michelle giải thích khi thấy Sơn nhìn sang khu business park bên cạnh, đầy văn phòng và một khu kho xưởng rộng vô cùng. – “Tại ba em không chịu bán miếng đất này cho chủ đầu tư, chứ nếu để họ xin giấy phép thì chắc cũng được luôn. Thành ra bây giờ thì không làm được gì, mà cũng chẳng bán được cho ai,” – cô gái chép miệng.
Chỗ này thật là hoang vắng. Dù trước mặt là đường cao tốc A1, nhưng chẳng có ai dừng lại. Cho nên phải đi vào bằng ngả sau lưng, tức là quẹo vô khu nhà xưởng, rồi đậu dọc theo vệ đường, và băng qua đám cây dại rậm rạp thì mới vô tới được trong này. “Nhà em ở bên kia,” Michelle chỉ tay sang phía bên kia của khu xây dựng, mà dọc theo hàng rào có một con đường đi bộ nhỏ, chắc chừng 10 phút là tới. Có một dãy mấy căn hộ nho nhỏ, dáng chừng như mới được xây tiếp theo bên ngoài rìa của một thị trấn nhỏ, mà người ta hay dùng làm nhà ở xã hội cho người ăn trợ cấp hay già cả. Còn từ chỗ này dài sang bên kia của con đường cao tốc chỉ còn là đồng ruộng rừng cây mà thôi.
Miếng đất có một chỗ nhô lên, bao quanh là cây, ở giữa vừa đủ trống để đặt căn nhà kính. Ngồi đây mà nhìn quanh hướng nào cũng đẹp, đặc biệt là luồng xe liên tục chuyển động bên dưới kia. Sơn và Viktor phối hợp nhịp nhàng chỉ hơn một giờ đồng hồ là dựng xong hệ thống khung sườn rồi. Trong lúc chờ khối xi măng cố định chân đế khô để siết ốc định vị thì Viktor theo Michelle về nhà chờ cái ghế ra ngoài này. Xong rồi cái anh ta phụ Sơn ghép mấy tấm kính trên mái rồi xin về sớm.
Sơn thủng thẳng lắp nốt những tấm nhựa còn lại. Chỉ từ dưới đất lên ngang vai người ngồi thôi, che gió tạt ngang mà không ngăn tầm mắt tha hồ nhìn ra xa. Xong rồi lắp chiếc ghế bành lên, có kết cấu khung sắt kéo một cái là nâng chân lên ngửa người ra đằng sau nằm rất ư là thoải mái.
Sẵn đồ làm vườn cất trong một cái thùng mà người ta đã ép nhựa sẵn thành một cái ghế luôn, ngay cạnh đó, Sơn lấy kéo cắt bớt đám cây dại đang mọc tràn lan chung quanh, xới đám đất bên dưới để rải hạt cỏ vá lại cho đều.
Michelle chở Viktor trả về chỗ cũ, quay lại, ồ lên xuýt xoa vì cảnh quan đã hoàn toàn đổi khác, ngồi luôn lên chiếc ghế đang ngả sẵn ra, thư giãn. Bộ ngực đồ sộ bây giờ trông mới thật là lôi cuốn, khiến Sơn không thể nào tập trung vào đầu xẻng bên dưới được nữa.
– “Anh cũng biết làm vườn à?” – Michelle mở mắt ra hỏi khi thấy Sơn lục đục quay vô mở nắp thùng lên cất xẻng.
– “Biết cả mát – xa nữa.” – Sơn cười tiếp lời luôn. “Cô bị trật khớp nào vậy?”
– “Cầu vai.” – Michelle nhăn nhó phàn nàn. ” Mà họ chỉ treo lên như vầy mà 5 tuần rồi chưa thấy vật lý trị liệu cho hẹn để chữa.”
– “Ồ, vậy thì sẽ để lại một khối thịt trên vai.” – Sơn lo lắng. Thời sinh viên anh cũng bị ngã trên sân tennis, xương bung hẳn ra ngoài cấp độ 3, rồi tự lành nhờ tập luyện.
– “Vậy anh giúp em đi.” – Michelle từ nãy tới giờ đã kéo cái ghế ngồi thẳng dậy, chăm chú lắng nghe và nhìn Sơn vạch áo ra cho coi, đề nghị. – “Nó làm em đau ê ẩm cả người.”
– “Đúng rồi.” Sơn giải thích, từ từ rút tay Michelle ra khỏi sợi dây đeo, vô tình, mà cũng có chút cố ý, chạm nhẹ vô đầu vú khiến nó hình như cũng cứng lại. – “Chỗ khớp vai đau khiến cho tất cả các dây chằng xung quanh ngại cử động làm cho hệ thống cơ bị mỏi. Mà cơ thể mất cân bằng thì tất cả các chỗ khác quanh người đều mỏi theo luôn vì phải đổi tư thế liên tục.”
Sơn vừa nói vừa nắn nhè nhẹ xuống cánh tay, bàn tay, ngón tay, vai bên kia, xuống ngón tay bên đó, rồi hông, và đùi. Michelle vừa gật đầu vừa co đầu ngón chân lên vì sướng. Bàn tay Sơn đi tới đâu thì người như được thư giãn tới đó, nhưng chưa đủ, đòi hỏi phải thêm nữa. Toàn thân mềm oặt ra, khát khao chờ đợi.
– “Từ từ rồi khoai sẽ nhừ”. Sơn nhủ thầm trong đầu. Nhẹ nhàng lột cái áo khoác mỏng bên ngoài người Michelle ra, nhìn cặp vú rõ mồn một bên dưới lớp áo thun. Cái đoạn đứng qua bên kia. Vòng tay qua bên này kéo cánh tay Michelle ép chặt vô người cô ta. Tay Sơn ép sát ngực cô gái, nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ tới chuyện đó. Cần tập trung vô cái khớp vai và cảm giác đau trên người Michelle. Mắt Sơn gần môi cô gái tới mức phân biệt rõ bên nào khô bên nào ẩm ướt do Michelle vừa ngậm môi nuốt nước miếng xuống cổ.