Phần 1
Tôi là Khải Phong, năm nay 17 tuổi, cái tuổi mà người ta hay nói “17 bẻ gãy sừng trâu”, nhưng khi tôi nhìn thấy một con trâu đực lực lưỡng, với cặp sừng đen dài, nhọn hoắt tôi phải nuốt nước miếng và chửi thầm: Ông nào nói câu đó thì bẻ hộ tôi với, tôi là tôi chịu, sợ chưa chạm vào được sừng nó, nó húc lòi ruột rồi ấy chứ, nhìn 2 con trâu cao to đen lao vào nhau trong lễ hội trọi trâu thì biết sức mạnh của nó như nào rồi.
Đùa vui một chút vậy thôi, chứ ai lại chỉ hiểu một câu theo nghĩa đen thôi chứ, ngoài ra thì còn phải hiểu theo nghĩa bóng nữa, nghĩa bóng của từ “17 bẻ gãy sừng trâu” là gì thì đợi độc giả trả lời, chứ tôi không giỏi văn nên không dám múa rìu qua mắt thợ. Tôi học chuyên khối A với các môn Toán, Lý, hóa, những môn khá nhàm chán nhưng nó mang tính logic và khiến tôi say mê khi được học chuyên khối A.
Bước vào đầu năm học, ngoài những tiết học trên lớp, tôi còn phải chạy “Show” với 3 môn học thêm, tất nhiên là: Toán, Lý, hóa rồi. Việc học nhồi nhét liên tục khiến tôi stress, căng thẳng thần kinh và nhiều lúc thấy đau đầu, nhưng không thể vì những thứ đó cản trở, tương lai của tôi còn ở phía trước, chỉ cần cố thêm năm lớp 12 này nữa thôi là tôi sẽ có được thành quả, tôi dự định sẽ thi vào một ngành thuộc khối kinh tế, với mong ước giản đơn là sau này sẽ kiếm thật nhiều tiền để có cuộc sống gia đình đầy đủ và hạnh phúc.
Kể từ khi nghỉ hè tôi đã đi học thêm rồi, đến lúc tựu trường, khai giảng, việc học thêm đã thành nếp, kể cả cuối tuần tôi cũng không có nhiều thời gian rảnh, học và học, việc học sẽ trở nên nhẹ nhõm hơn khi tôi giải thành công 1 bài tập khó, còn mãi không giải được bài là trong đầu tôi còn vô cùng căng thẳng, lo lắng, mất rất nhiều thời gian với nó.
Tuổi mới lớn, tôi cũng có những tương tư, khao khát về tình cảm yêu đương đôi lứa, mặc dù chưa có đối tượng nào cụ thể, nhưng tôi cũng thầm thương trộm nhớ vài người khá xinh trong trường (Có vẻ như tôi hơi tham lam), tôi thích một bạn nữ xinh xắn học chuyên khối D, những người chuyên khối D có một sức hút riêng đối với tôi, rất khó diễn tả, tôi cảm giác họ dịu dàng, nết na hơn mấy đứa con gái học chuyên A, tôi cảm giác nữ chuyên A hơi “đanh đá”. Một bạn nữ chuyên C làm cũng hơi xao xuyến, mỗi lần đi học tôi hay đứng ở lan can với mấy đứa bạn nữa để ngắm các bạn nữ đang đi hoặc dắt xe đến trường.
Con gái mới lớn có sức hấp dẫn riêng, đó là vẻ đẹp thuần khiết, ngây thơ, trong sáng, sự e ấp, ngại ngùng với những câu trêu đùa bạo dạn của đám con trai.
Có thể nói tôi được học ở một ngôi trường với rất nhiều gái xinh, tài năng, bí thư đoàn của 3 khối học sinh cũng là nữ.
Mặc dù rất muốn có một tình cảm rõ ràng nào đó với một bạn nữ, nhưng việc học cứ dồn dập làm tôi cũng không dám mạnh dạn tán ai đó, tôi phải tập trung vào việc học đã, lớp 12 mà yêu đương vào rồi chỉ có hỏng hết, không tập trung học được đâu.
Việc học cứ thế diễn ra, chả mấy chốc chúng tôi đã bước vào năm học được gần 1 tháng rưỡi, bây giờ đang là đầu tháng 10, thời tiết nắng nóng mùa hạ nhường lại cho những đợt không khí lạnh từ phương bắc tràn xuống, trời se se lạnh vào cuối thu, thời tiết mùa thu thật dễ chịu, nó không nóng gắt, nhưng cũng không lạnh giá như mùa đông. Mùa thu mưa nhiều, cây cối tươi tốt, tạo nên một vẻ xanh mướt cho đường phố, mùa thu đem lại nhiều tâm trạng, cảm xúc nhất cho giới nghệ thuật vì tính chất riêng biệt của nó.
Tôi đứng ở hành lang như mọi ngày với đám bạn:
“Ê, tụi mày có em kia dáng cao thật kìa”
“Đâu, đâu”
“Đằng kia, áo trắng, dắt xe đạp màu xanh ấy”
“Dáng cao thật”
“Dáng cao thế nhỉ, không biết học lớp nào”
“Hình như mới lớp 10 thôi”
“Dáng cao thế, nhưng ngực với mông hơi lép”
“Thế thôi, mày muốn thế nào nữa”
“Có hơi trai vào xem, khác ngay”
Thằng Hải, ngố nhất nhóm: “Hả, là như nào”
Thằng bạo gan nhất nhóm vỗ vào đầu thằng Hải Ngố: “Mày ngu lắm, có hơi trai, là nó ấy ấy với trai đó”
Hải Ngố: “Nó thế thì ai mà hiểu được, sao tụi mày không nói thẳng từ đầu”
“Mày ngu lắm Hải ạ, bảo sao tụi nó đặt biệt danh cho mày là Hải Ngố”
“Ê, tụi mày, nhìn em áo xanh kìa”
“Em đấy hơi béo”
“Nhưng mà tao thích”
“Gu của mày mặn thế”
Tôi nhìn vào bóng dáng em gái học đó, phải công nhận dáng người cao thật, chắc phải 1m65 có khi hơn. Em đi vào lớp, là lớp chuyên D, đúng gu tôi thích, tôi lại có một đối tượng mới để ngắm rồi.
Một đứa lí nhí: “Cô giáo kìa tụi mày”
“Sao cô không dạy lớp mình nhỉ”
“Ước gì”
“Đúng là có chồng khác với nữ học sinh thật, cái gì cũng to”
“Tao mà có vợ như thế, giảm 10 năm tuổi thọ cũng được”
“Mày chỉ được cái gở mồm”
“Reng… reng… reng…” Tiếng chuông vào lớp.
Ngày hôm sau, có một đợt không khí lạnh tràn xuống, thời tiết lạnh dần, học sinh đi học bắt đầu phải mang theo áo khoác ở ngoài để giữ ấm, đang trong giờ học, gió thổi vi vu ngoài cửa, những hàng cây xanh thẳm rung rinh trước gió, bắt đầu có những cơn mưa phùn nhè nhẹ.
Mọi cánh cửa được đóng chặt để ngăn gió lùa vào trong lớp, thật ra thì cũng chưa quá lạnh, bằng chứng là một tên “gấu” nhất lớp vẫn phanh cổ áo và mặc độc 1 cái sơ mi, không biết nó muốn chứng tỏ điều gì? Có thể nó muốn khác biệt, muốn mọi người thấy nó “mạnh mẽ” và “gan lì” hơn những đứa khác chăng?
Đến giờ tan học, mưa nặng hạt hơn, tên “gấu” vẫn tỏ ra hết sức bình thản, còn đội mưa, đi con xe đạp Xgame phóng vút đi, thi thoảng còn đánh võng làm oai nữa, nhưng quái lạ sách vở của tên đó để đâu mất rồi, có thể đã được “gửi” ở 1 thằng nào đó, hoặc có thể nó còn chả thèm mang theo cặp sách. Ở lớp chuyên A của nó, không ngờ vẫn có thằng lọt vào được như vậy? Không biết có tác động gì từ phía phụ huynh và nhà trường không nữa.
Ngày hôm sau, tôi đạp xe đi học như thường lệ, buổi sáng hôm nay không có mưa, chỉ có gió nhẹ và hơi lạnh, đến cổng trường phải dắt xe vào bãi gửi xe, mọi người đang xếp hàng khá đông đúc để đến lượt mình đi vào, tôi nhìn sang người bên cạnh, một chiếc xe đạp màu xanh, một bóng dáng người nữ học sinh cao, mảnh mai đang đi song song với tôi, dáng người chỉ thấp hơn tôi có một chút, tôi cao 1m72, người này hình như có chút quen mắt, hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi.
Gửi xe xong, tôi thấy người đó đi ra, tôi vội chạy theo, đi song song với người đó, môi tôi mấp máy định hỏi cái gì đó, nhưng đám bạn bên trên đã “Ồ” lên rồi, tôi tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao chúng nó lại phản ứng thái quá như vậy.
Cô gái đó vẫn không hề quan tâm lắm đến sự xuất hiện của tôi, bởi vì hiện tại đang giờ cao điểm, giờ chuẩn bị vào lớp nên tất cả học sinh đang hối hả, vội vàng để đi vào lớp bên cạnh cũng không hề thiếu người đang bước đi nên tôi hơi đi chậm chậm lại. Đám bạn bên trên cứ chỉ trỏ vào tôi, không biết chúng nó có ý gì.
Lên đến lớp chúng nó ào vào tôi, bao vây chặt tứ phía:
“Mày làm quen với em nó rồi à”
Tôi: “Em nào”
“Em chân dài lớp 10 ấy”
Tôi: “Đâu có” Tôi bỗng nhớ ra, thì ra là em lớp 10 chuyên khối D.
“Thế sao mày đi cùng nó rồi”
Tôi: “Đâu phải, chỉ là trùng hợp thôi”
“Tao còn thấy nó nói gì đó với em kia nữa tụi mày ạ”
“Thật à, thằng Phong khai ra mau”
Tôi: “Tao nói thật”
“Mặt mày không thể tin được”
Reng… Reng… Reng…
Tiếng chuông vào lớp, tôi tạm thời được chúng nó tha về chỗ, vào lớp rồi mấy thằng ngồi gần vẫn xì xào bàn tán gì đó. Thỉnh thoảng chúng nó lại liếc nhìn tôi cười cười bí hiểm.
Giờ ra chơi, tôi tranh thủ ôn lại bài lịch sử, tôi rất sợ bị kiểm tra miệng môn lịch sử, vì trí nhớ của tôi về sự kiện lịch sử khá rối rắm, tôi hay nhầm lẫn giữa các mốc thời gian.
Sau tiết 2 được nghỉ giữa giờ khá lâu, tôi vẫn miệt mài ôn luyện Lịch sử, chúng nó thì ồ ồ, rồng rắn kéo nhau đi đâu đó, có thằng nhìn tôi mặt cười cười, chúng nó có vẻ rất hứng thú khi đi đâu đó, tôi thì đang tim đập chân run với môn lịch sử, bài học hôm trước quá dài, tôi giờ vẫn chưa thuộc lắm nên không có tâm trạng chơi đùa với chúng nó nữa. Miệng tôi lẩm bẩm, thỉnh thoảng nhắm mắt lại, thử đọc các đoạn xem như nào.
Reng… Reng… Reng…
Tiếng chuông vào tiết 3 vang lên, là tiết Lịch sử luôn. Thấy chúng nó đi về và bàn tán.
“Hơi chảnh”
“Chảnh vãi”
“Ừ tao cũng thấy thế”
Rất nhanh cô giáo dạy môn Lịch sử đi vào, cả đám im thin thít và nỗi sợ của tôi rất nhanh đã kéo đến: Kiểm tra miệng.
Đối với đám học sinh chuyên A chúng tôi khá sợ môn lịch sử này, để học thuộc cũng phải mất kha khá thời gian và tất nhiên học thuộc chưa bao giờ là sở trường của chúng tôi.
Từng thằng từng thằng lên thớt, may vẫn bập bẹ được vài câu, tôi may mắn không bị gọi lên bảng, đám vừa nãy trêu tôi bị dính 2 thằng, 1 thằng ăn ngay điểm 4 và 1 thằng 6 điểm. Dám trêu tôi và đây là kết cục dành cho bọn nó, tôi cười thầm trong lòng.
Tiếp theo là 2 tiết văn nữa, nên đám kia có vẻ oải, không thấy rôm rả như sau tiết 2 nữa rồi, nhưng vẫn có thằng liếc nhìn tôi cười, tôi vẫn kệ, nhìn qua sách vở một chút rồi rất nhanh tiếng chuông tiết 4 lại vang lên, hết tiết 4 đội hình có vẻ đã tan tác, chúng nó nằm hết ra bàn vì buồn ngủ, tôi đắc ý hài lòng vô cùng.
Ngày hôm sau tôi đến lớp sớm hơn để cùng đám bạn có một tầm nhìn thuận lợi để ngắm xuống bên dưới các em nữ sinh đang bước vào trường, chúng tôi ở trên tầng 2 nhìn xuống nên rất thuận lợi cho việc quan sát, không xa mà cũng chả gần.
Đến giờ ra chơi, đám con trai loi nhoi lớp tôi lại rủ nhau đi đâu đó, tôi bận xem lại bài tập nên cũng không hứng thú lắm, một lúc sau chúng nó lại ra về. Mấy thằng con trai lớp tôi dạo này rất mờ ám, tôi thì đang đau đầu với 1 đống bài tập khó nên mặc dù chúng nó cứ làm tôi phân tâm nhưng rất nhanh tôi lấy lại được sự tập trung.
Cuối tuần, thời tiết vẫn còn khá lạnh, thỉnh thoảng vẫn có mưa phùn, chiều thứ bảy, tôi đi học thêm như thường lệ, là môn toán, nhà cô cách trường cũng khá xa, hôm nay cô có việc bận nên chúng tôi học ca từ 3h – 5h chiều, nhưng do có vài bài tập khó nên thời gian được kéo dài thêm hơn 20 phút nữa.
Đến lúc tan lớp thì mỗi người một ngả, tôi một mình đạp xe về nhà, nếu là một ngày mùa hè thì bây giờ đang còn rất sớm mới sắp gần 5: 30, Tôi đạp xe lao vút đi, trời hơi lạnh, bắt đầu mưa phùn rồi mưa dần nặng hạt hơn, chết rồi, tôi không mang áo mưa.
Tôi cố gắng đạp xe thật nhanh, nhưng quãng đường còn quá dài, mưa càng lúc càng nặng hạt, trời thì lạnh mưa bị ướt áo là có nguy cơ cao sẽ bị cảm lạnh, trời như này giả dụ không cảm lạnh cũng cảm cúm, nhức đầu các kiểu.
Tôi nhìn thấy một ngôi nhà đang khóa cửa có hiên nhà kéo dài, trú mưa ở đó thì khỏi phải bàn, tôi nhanh chóng đạp xe tấp vào đó, có một người cũng đang trú mưa, nên có vẻ ở đó trú mưa khá là ổn.
Đi vào đó, đá chân chống xe đạp xuống, tôi phủi những hạt mưa li ti trên tóc, trên áo mình, nhìn vào trong cặp sách, may quá sách vẫn chưa bị ướt.
Sau khi chăm chút cho bản thân, tôi bắt đầu nhìn vào người cũng đang trú mưa cùng tôi, là một cô gái, dáng người cao cao, đi chiếc xe đạp màu xanh. Không thể nào, không phải chứ?
Dáng người cao cao, chiếc xe đạp khá quen mắt, một tay em đang đưa ra ngoài hứng nước mưa.
Người ta thường nói: Những người yêu mưa là những người có nhiều tâm sự.
Tôi cũng học theo, ra thử hứng nước mưa xem sao, mục đích là đổi hướng nhìn, có thể nhìn thấy mặt em ấy: Ánh mắt em nhìn về một hướng, như đang nhớ lại hồi tưởng một điều gì đó, tay em hứng những giọt nước mưa tí tách rơi vào tay, hạt mưa rơi xuống, vỡ tan, những giọt li ti lại bắn sang tứ phía, bắn cả lên áo em, nhưng có vẻ em không quan tâm lắm.
Ánh mắt em vẫn kiên định nhìn về phía xa xăm, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Tôi vô cùng bối rối, không biết phải làm thế nào, nhìn thấy một người con gái đang khóc bỗng cảm giác muốn bảo vệ, che chở trong tôi trỗi dậy, nhưng tôi không biết phải làm thế nào, phải làm sao để an ủi em, cứ thế mà xông vào thì có vẻ hơi mất tự nhiên. Đầu tôi quay cuồng, suy nghĩ, đang nghĩ cách làm sao để tiếp cận em một cách tự nhiên nhất.
Ánh mắt rồi nhìn về phía xa, có một tiệm tạp hóa nơi cuối con đường, mắt tôi sáng lên, để cặp ở lại đó, tôi đạp xe, phóng như điên về phía tiệm tạp hóa, trời mưa khá to nên tôi bắt đầu ướt hết áo khoác ngoài, đến tiệm tạp hóa, tôi vui mừng chạy vào:
“Cô ơi bán cho cháu 2 cái áo mưa”
“Nhà cô không có bán áo mưa”
“Dạ” tôi như nghe sét đánh ngang tai, quán cô không bán áo mưa, thế là công sức của tôi như công cốc rồi.
“Vâng, cháu cảm ơn ạ”
“Có quán bên kia người ta bán áo mưa đó” mắt cô chỉ thẳng về một hiệu thuốc gần đó.
“Không phải, cháu không phải mua áo mưa đó”
“Chứ con mua áo mưa gì”
“Áo mưa để đi mưa ấy ạ”
“Thì áo mưa để đi mưa chứ còn gì, cái thằng này”
“Không phải ạ, ý cháu là mưa cháu muốn mua áo mưa để khỏi ướt ấy ạ”
“Ơ, thì đấy, quán kia họ bán còn gì, quán Hằng Huy ấy”
“Dạ” tôi như một tên ngốc đứng đó, phải một lúc sau tôi mới định hình lại. Có phải tôi đang phức tạp hóa vấn đề không? Có phải tôi đang suy nghĩ quá đen tối. Sự việc tưởng chừng như đơn giản đầu tôi lại tưởng tượng nó thành phức tạp như vậy.
Tôi gật đầu lia lịa “À vâng, vâng, cháu xin lỗi, cháu cảm ơn bác”
“Haha, cái thằng dở hơi này” Cô chủ quán cười, hình như cô cũng đã hiểu ra.
“Cháu cảm ơn cô, cảm ơn cô” tôi đạp xe nhanh chóng rời khỏi đó, quê quá đi mất thôi.
Tôi nhanh chóng mua được 2 cái áo mưa, thật ra nó là cái túi bóng bóng hình thù áo mưa thì đúng hơn, nó cũng khá là rẻ, chỉ sử dụng được 1 lần là rách rồi.
Tôi mặc 1 cái vào, 1 cái mới chưa bóc tem để vào nan hoa, đạp xe trở lại ngôi nhà đó. Nhìn từ đằng xa thì em vẫn còn ở đó, tôi đạp xe thật nhanh để trở lại.
Lúc đạp xe vẫn còn khí thế bừng bừng, nhưng đến gần tôi lại có những biểu hiện “nhát gái”, giờ chưa biết mở miệng kiểu gì để đưa cho em cái áo mưa. Em đã nín khóc, quay lại nhìn tôi, lúc này trời đã nhá nhem tối rồi, bắt đầu “quáng gà” nhẹ.
Miệng tôi run run không biết vì lạnh hay vì lòng tôi đang rối bời: “Bạn ơi, mình có thừa một chiếc áo mưa”
Mắt em nhìn tôi: “Anh mua nó bao nhiêu tiền để em gửi”
“Không, không mất tiền đâu”
Em bật cười, em có hai cái má lúm đồng tiền rất duyên: “Em thấy anh để cặp ở đây đi mua đấy chứ”
“Ừm, cái đó, cái đó…”
“Thôi anh cứ nói giá mua đi, coi như em mua lại của anh, được không?”
“Ừ thì… 5 nghìn”
“Em với tay vào trong túi, tìm một tờ 5.000 Đưa ra, tôi tiến đến nhận lấy 5.000 và đưa áo mưa cho em”
Em bắt đầu mặc áo mưa vào, vừa mặc vừa hỏi tôi…
“Anh học trường TP ạ? Nhìn anh quen quen”
“Ừ, anh học 12A1”
“Wow, giỏi quá, nhưng mà mấy anh lớp 12A1 rất bất lịch sự”
“Sao vậy, em biết mấy đứa con trai lớp anh à”
“Có, mấy hôm trước mấy anh ấy kéo nhau đến trêu em”
“Vậy hả, sao anh không biết nhỉ”
“Vâng, còn gán ghép em với một người lớp anh em chưa hề biết mặt nữa”
“Thế cơ á, mấy thằng này láo thật, nhưng đứa đó tên gì?”
“Để em nhớ lại đã, mấy anh ấy còn đưa cả thư tình mà anh gì đó lớp anh viết cho em nữa cơ, nhưng em bỏ nó đi rồi”
Tôi đứng ngẩn người ở đó, không biết đám con trai lớp tôi đang bày ra trò gì nữa.
“Anh không định đi về à” em đã dắt xe định đi về.
“À, có chứ” tôi vội gạt chân chống, đi theo em ra ngoài.
“Hình như anh quên gì đó”
Tôi quay quay nhìn mãi không biết tôi đã quên thứ gì, mãi mới nhìn ra chiếc cặp thân thương của tôi.
“Hì hì, anh quên mất”
Chúng tôi đi ra ngoài lề đường bên phải, vừa đi vừa nói chuyện…
“Anh tên gì ạ?”
“Anh tên Phong”
“Khải Phong?”
“Sao em biết?”
“Khải Phong là cái tên mà mấy anh lớp anh gán ghép em với cái tên đó đó”
“Hả, sao anh không biết”
“Hihi, sao mà em biết được”
“Mấy thằng dở hơi, anh với em còn chưa nói chuyện lần nào”
“Thế anh không thích à”
Tôi ngẩn người đứng im một lúc: “Không phải, ý anh không phải như thế” rồi đuổi theo.
Trời đã tối đen, chúng tôi đi bộ một đoạn thì trèo lên xe, cùng lúc đó đèn đường bật mở, ánh sáng đèn cao áp màu vàng, không gian phía trước chúng tôi trở nên ấm cúng lạ thường. Chúng tôi đạp xe đi rất chậm. Khung cảnh trước mắt chỉ như dành riêng cho chúng tôi vậy có rất ít xe qua lại. Ánh đèn vàng chiếu xuống có thể thấy những hạt mưa phùn bay bay ngang tầm mắt.
“Hình như em rất thích mưa”
“Không, hoàn toàn ngược lại”
“Vậy sao”
“Em ghét mưa”
“Vì sao?”
“…” em im lặng…
“Xin lỗi, hình như anh hỏi câu không nên hỏi”
“…” Em vẫn im lặng.
Tôi nhanh chóng đổi chủ đề…
“Em về muộn thế này bố mẹ em có lo lắng không?”
Em im lặng một lúc lâu: “Mẹ em mất rồi… trong một chiều mưa”